Chương 14: Kinh sợ


Sau khi được điều đến khoa cấp cứu, Lữ Tiêu Tiêu mới quen An Phi, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng nhiệt tình như vậy m8à không nhận thì cũng không lịch sự lắm, nên cô tự hiểu EQ của mình không bằng Tiêu Tiêu.

Nhà hai người đều ở trong thàn3h phố, nên chỉ ở ký túc xá một thời gian ngắn thôi, đôi khi là đến đây nghỉ trưa hoặc ca đêm mệt quá không muốn về nhà thì sẽ qu9a đây nghỉ, phòng hai người yên tĩnh hơn hẳn phòng bốn người nên An Phi lập tức đồng ý.

Hai năm nay cô vẫn luôn ở nhà, l6úc mới đầu gần như tối nào cô cũng gọi điện cho Âu Dương, bởi vì sợ ba mẹ phát hiện nên cô không dám dùng điện thoại bàn, chỉ có5 thể lén lút dùng điện thoại đi động trong phòng, nói chuyện nhớ nhung, chuyện công việc, tương lai, cũng không biết tại sao lại có nhiều chủ đề để nói như vậy, anh ta nói gì cô cũng thích nghe, cô nói gì anh ta cũng dịu dàng đáp lại, luyến tiếc không buông điện thoại được, mà cho dù có cúp máy đi chăng nữa, cũng sẽ quyến luyến mà nhắn tin thôi.
Anh ta nói:
Chỉ cần nghĩ đến em thôi là đã vui vẻ rồi, cho dù ngày hôm đó có khó khăn thế nào nhưng có em lại vui vẻ ngay.

Cô nói:
Ngày nào em cũng rất mong đợi đến buổi tối để được nghe giọng nói của anh.

Anh ta nói:
Có người quen muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh nói với họ anh có bạn gái rồi, anh sẽ thủ thân như ngọc vì em.

Cho dù những ai chưa từng gặp cậu bé thì lúc này cũng sẽ thấy rất đau lòng, huống chi sáng nay ai cũng thấy cậu bé rất bình thường, An Phi cảm thấy buồn bã khó chịu trong lòng.
Giáo viên đi theo sáng nay vẫn chưa đến, chỉ có một nam một nữ đi theo, nhìn tuổi tác hẳn là ba mẹ của cậu bé. Khuôn mặt người phụ nữ vô cùng tức giận, đứng ở cửa trợn mắt nhìn từng người một.

Sao lại thế này?
Lý Mộc Tử là người phụ trách ở đây, cô ấy đi hỏi bác sĩ xe cấp cứu.
Cô nói:
Lúc rảnh rỗi nhớ đến anh, em sẽ lén lút cười, mẹ em nói em bị ma nhập rồi.

Anh ta nói:
Anh hy vọng, trong cuộc sống hằng ngày của em lúc nào cũng có anh... Anh sẽ là cả thế giới của em.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, An Phi lại đau lòng, cứ như vậy cũng không phải cách hay, nên hẹn Âu Dương gặp mặt một ngày, ít ra là để anh ta chính thức đến gặp mặt ba mẹ cô, cho dù ba mẹ cô không đồng ý, thì cũng nên có kết quả, yêu thì đơn giản, ở chung quá khó, chắc là đang nói về hai người bọn họ.
Khoa Cấp cứu cả buổi chiều đều rất rảnh rỗi, mãi đến gần giờ tan làm thì
định luật khoa Cấp cứu
lại hiển linh rồi, tiếng xe 120 vang vọng tới. Mọi người khoa Cấp cứu vừa trêu chọc nhau cứ đến giờ lại không được tan làm vừa nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ. Lúc bác sĩ theo xe 120 bước vào đến nơi cũng là lúc phòng cấp cứu đã được chuẩn bị xong xuôi.
Hộ lý và người nhà đẩy băng ca đi sau bác sĩ xe 120 vào phòng cấp cứu, nhóm An Phi đi tới vừa nhìn thấy bệnh nhân đã thất kinh, bệnh nhân này chính là cậu bé sáng nay được đề nghị đưa đi Viện phòng chống lao, cậu bé này và cậu bé lúc sáng cứ như hai người khác nhau.
Sáng nay cậu bé vẫn còn tự mình đi tới đi lui, ấy vậy mà bây giờ phải nằm trên băng ca cấp cứu, hơi thở yếu ớt, tinh thần ngẩn ngơ, đôi mắt nửa khép nửa mở, khuôn mặt bị phù cấp độ nhẹ, sắc mặt trắng bệch như tuyết, khóe miệng bên trái có một vệt máu, mặt nạ oxy che mất nửa gương mặt cậu bé. Trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh, nhưng mà ngay ngực áo và hai bên tay áo đều dính một vài vệt máu.

Đón từ Viện phòng chống lao đấy. Bên đấy nói thằng bé vừa đến đấy thì bắt đầu ho ra máu, uống thuốc cũng không có tác dụng gì, càng lúc càng nặng, người nhà cãi nhau với bác sĩ bên đó, sợ thằng bé chết luôn ở đấy, đòi phải chuyển về bệnh viện chúng ta, sau khi chúng tôi đến nơi họ chặn xe lại không cho đi, không còn cách nào khác nữa đành phải chuyển về đây.
Bác sĩ 120 than thở nói.

Ho ra máu là dấu hiệu của bệnh lao phổi, thằng bé này tạm thời không thể loại trừ bị bệnh lao đâu, bệnh viện chúng ta không thể tiếp nhận được.
Lý Mộc Tử nói tiếp.
Bác sĩ xe cấp cứu nhíu mày nhìn mẹ cậu bé, chỉ nhún vai không nói gì.

Con trai chúng tôi đang học hành bình thường ở trường, sao lại thành ra như vậy rồi? Sao lại bị lao hả? Còn dám để chúng tôi đến Viện phòng chống bệnh truyền nhiễm, bọn họ không trị được bệnh của con trai tôi thì để nó chết luôn à, sao mấy người độc ác vậy, thấy chết không cứu! Mấy người không phải là bác sĩ, mà là tội phạm giết người!
Mẹ cậu bé không kiềm được cơn giận của mình, hét ầm lên. Trong nháy mắt, mọi người ngoài hành lang khoa Cấp cứu vây xem đông hơn. Y tá khoa Cấp cứu đành phải kéo rèm lại.

Đầu óc Lý Mộc Tử như bùng nổ, ca này không phải chỉ là chuyện chữa bệnh thông thường, nếu cậu bé thật sự chết ở đây, người nhà bệnh nhân nhất định sẽ không bỏ qua. Bệnh viện lại có quy định không nhận bệnh nhân lao, nhưng bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người, không thể trơ mắt nhìn cậu bé chết đi được, làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?

An Phi thấy rõ Lý Mộc Tử đang hoảng hốt, đẩy cô ấy một cái, nhẹ nhàng nói:
Gọi Chủ nhiệm đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.