Chương 15: Cấp cứu


Lý Mộc Tử thấp giọng an ủi:
Tình hình của cậu bé đã ổn định, bà đừng gấp, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.


Một tiếng đồng hồ chờ đợi nữa 8lại trôi qua, phòng y tế nhận được chỉ thị: Tiếp nhận bệnh nhân, cố gắng chữa trị, ICU cho mở phòng cách ly.
An Phi khó hiểu nhìn, sao anh lại biết cậu bé sẽ đến khoa ICU? Tan ca rồi sao còn chưa về đi? Cố ý đến đây để thể hiện mình chuyện nghiệp sao?
Lý Mộc Tử nói rõ tình hình cho người nhà bệnh nhân, cho bọn họ biết có thể đi làm thủ tục nhập viện được rồi. Mẹ cậu bé nghe thấy cuối cùng bệnh viện cũng chịu tiếp nhận, chị ta nghẹn ngào bật khóc, vừa nói cảm ơn vừa quỳ xuống, Lý Mộc Tử vội vàng kéo chị ta lên. Ba cậu bé lau nước mắt cho vợ rồi nhanh chóng đi làm thủ tục.

Không biết nhà tôi ở đâu sao anh biết tiện đường?
An Phi trách anh, trong y học, anh là một tấm gương tiêu biểu, nhưng không ngờ kỹ thuật bắt chuyện của anh cũng tốt như vậy.

Thành phố L chỉ lớn có vậy thôi, đi đâu cũng chỉ mất vài phút, tiện đường cả thôi. Lúc cô không xịu mặt, cười lên rất đẹp, con gái thì nên cười nhiều mới đáng yêu.
Anh không quan tâm tới lời mỉa mai của cô.
Phòng cách ly của ICU được3 xây dựng để điều trị
SARS
, đã lâu lắm rồi không ai động đến, lần nay vì bệnh nhân đặc biệt mà được mở, cũng có nghĩa là để cứu cậu bé này mà9 một nhóm hộ lý được điều đến. Chắc hẳn là có chỉ thị của Viện trưởng, nếu không thì không ai có thể quyết định được.
Cửa phòng cấp cứu6 lại được mở ra, Vương Dịch Tường đi vào, anh đi đến chào hỏi người của các khoa, sau đó nhìn máy giám sát điện tâm đồ, nói với người của khoa 5ICU:
Cậu bé này bị thiếu máu cơ tim nghiêm trọng, lúc điều trị mọi người nhớ chú ý, cẩn thận có thể xảy ra tình trạng suy tim.

An Phi không ngờ anh sẽ khen mình, mặt cô đỏ lên nói:
Anh nói thật lòng à? Mau đi nói với chủ nhiệm của chúng tôi, để chị ấy còn khen tôi nữa.


Đương nhiên là thật lòng rồi, cái này là câu của Chủ nhiệm cô, tôi chỉ thuật lại thôi.
Vương Dịch Tường thong thả lái xe nói.
Kế hoạch đã có, cứ vậy mà làm theo thôi: mọi thứ đều được làm rất nhanh theo trình tự, cậu bé được hộ lý và người nhà đưa đến phòng bệnh, Vương Dịch Tường đi cùng bác sĩ khoa ICU.
Phòng cấp cứu yên tĩnh lại, chủ nhiệm Thôi thở dài một hơi, nhìn từng người nói:
Hôm nay mọi người vất vả rồi, những tình huống đột ngột thế này chúng ta chưa từng gặp phải, nhưng không có nghĩa sau này chúng ta sẽ không gặp, nên xử lý thế nào, mọi người về tự suy nghĩ. Tuần sau chúng ta sẽ thảo luận ở phòng học tập.

Bệnh nhân đã đi rồi, Lý Mộc Tử đi giao ca, An Phi không trở về phòng trực ngay cùng Lữ Tiêu Tiêu, cô và y tá dọn dẹp dụng cụ rơi vãi lúc nãy khi vừa cấp cứu, xong xuôi cô rời đi với cái vai đau nhức, chuyện dọn dẹp này không liên gì đến giác ngộ cả, từ nhỏ cô đã có sở thích dọn dẹp phòng, thấy cái gì không sắp xếp ngay ngắn, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô sẽ bị tái phát, bằng mọi cách phải dọn dẹp chỉnh sửa xong thì trong lòng mới thoải mái.
Ngày hè tháng Bảy đêm ngắn ngày dài, lúc An Phi đi ra trời vẫn chưa tối, cô vừa đi xuống bậc thang, một chiếc xe màu trắng có thương hiệu dừng trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi mở xuống, khuôn mặt đeo kính mát của Vương Dịch Tường xuất hiện, anh ra hiệu bảo cô lên xe, thấy cô không có ý định lên xe, anh hơi mất kiên nhẫn nói:
Đi thôi, tiện đường đưa cô về luôn.


Khu Bắc hoa viên Anh Luân.
An Phi nói địa chỉ nhà mình, nếu đã nói không lại anh, cô cũng lười so đo, như vậy mình sẽ thành người hẹp hòi.

Khu dân cư đắt đỏ đấy.
Tuy Vương Dịch Tường mới đến thành phố L không lâu, nhưng anh cũng biết khu dân cư này, đây là một trong những khu dân cư cao cấp nhất hiện nay, dân sống ở đây đa số là tinh anh của các ngành nghề.

Nhìn đường, rẽ ở phía trước.
An Phi ngượng ngùng đổi chủ đề, hỏi anh:
Anh ở đâu?


Minh Châu Uyển, bệnh viện thuê cho tôi, tôi vẫn chưa mua được nhà, cô là người ở đây, cô tư vấn một chút ở đây mua nhà khu nào thì tốt?


Viện trưởng tìm anh... Anh có mặt mũi ghê đó.
An Phi lè lưỡi nói.

Cũng làm việc theo sự phân phó thôi, làm gì có mặt mũi nào lớn đâu. Nhưng thật ra biểu hiện của cô cũng không tệ, đến khoa Cấp cứu chưa được một tuần mà làm việc có bài bản hẳn hoi, gặp chuyện cũng không sợ hãi, có tác phong đại tướng đây.
Hiếm khi anh nói được vài câu nghe lọt tai.

Mua chung với cơ quan mẹ tôi, bà ấy thích cảm giác được ở chung cư, lầu trên lầu dưới ai cũng quen biết.
An Phi giải thích, sau đó cô nhớ lại, lúc nãy cũng không ai thông báo anh đến phòng cấp cứu giúp, nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện, cô tò mò hỏi:
Cũng tan ca một lúc lâu rồi, sao anh vẫn chưa về? Còn đến phòng cấp cứu góp vui nữa.


Tiếng xe 120 lớn như vậy, mà người phụ nữ kia cũng khóc khá lớn, tôi đâu phải người điếc đâu mà không nghe thấy, sợ mấy cô tìm tôi hội chẩn nên mới ở lại, không dám về, ai ngờ các cô lại không tìm tôi, Viện trưởng mới liên lạc với tôi, bảo tôi đi hỗ trợ một chút, đừng để cậu bé kia chết ở phòng cấp cứu.

An Phi không muốn ngồi xe anh, nhưng lại vừa đúng lúc mệt mỏi, mệt mỏi cả trong lòng, nghĩ đến cảnh phải chen lấn trên xe buýt thôi là cô đã hơi khiếp sợ, nếu anh đã chu đáo như vậy, tiện cho mình thì ngu sao mà không hưởng, cô xoay người mở cửa ngồi lên xe.

Ở đâu?
Vương Dịch Tường đợi An Phi lên xe rồi hỏi, khuôn mặt anh vẫn không có cảm xúc gì, VCD trên xe đang phát bài hát của Vương Phi, tiếng hát du dương, có chút cô đơn không nói thành lời.

Ai cũng nói cạnh hồ là tốt nhất, có thể mua một căn nhà gần hồ và bệnh viện, Trương Phàm mua một căn trong đó cũng không tệ đâu, hai người là bạn học, ở gần nhau cũng tiện hơn.
An Phi cảm thấy đề nghị này của mình vô cùng tốt.


Ừm, tôi sẽ xem xét thử, hôm nào đó tôi sẽ đến nhà cậu ấy xem thử, cô có muốn đi cùng không.
Vương Dịch Tường trêu chọc nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.