Chương 131: KHÓ KHĂN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1085 chữ
- 2022-02-04 05:39:50
Cô không nghĩ ngợi nói tiếp:
Được, em đường đường là một bác sĩ, chị là Chủ nhiệm, quyết định của chị thì em làm theo, dù có xảy ra 8bất kỳ vấn đề gì chị cũng chịu trách nhiệm, vậy mời Chủ nhiệm nói rõ cho em biết, em có cần phải trao đổi chi tiết bệnh tình với ngư3ời nhà bệnh nhân, có cần giải thích với các bệnh nhân cùng phòng khác không, nhỡ bọn họ mà biết được rồi làm ầm ĩ một trận thì em để9 bọn họ đến tìm Chủ nhiệm nhé?
Chủ nhiệm Thôi nghẹn lời nhìn An Phi một lúc lâu, chị đóng sầm cửa đi ra ngoài. An Phi nhìn 6cánh cửa lung lay, hơi sững sờ, trời ạ, cô vừa làm cái gì vậy? Cãi nhau với
phán quan Thôi
sao?
Chị ta đã ở khoa Cấp cứu hai mươi năm rồi, dạng gì cũng từng gặp, nhưng chưa từng thấy Chủ nhiệm lại sợ bác sĩ trẻ như vậy. An Phi làm việc dưới mắt chị ta một tháng, mọi chuyện đều trong tầm mắt chị ta, chị ta vô cùng thích sự thẳng thắn của bác sĩ Tiểu An, sợ cô bị thua thiệt.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng An Phi vẫn chuyển bệnh nhân giường 10 ra khỏi phòng bệnh.
Trải qua cả ngày dài chờ đợi, cuối cùng kết quả đã có, HIV dương tính, có thể chẩn đoán chính xác là người mang theo virus AIDS. Trong bệnh viện nhanh chóng báo lên trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh, coi như là đăng ký danh sách, để trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh khám định kỳ.
Cả khoa Cấp cứu nhanh chóng biết tin, trong phòng theo dõi có một bệnh nhân AIDS, lúc đầu phòng theo dõi đi toilet bên phòng xét nghiệm, nhân viên y tế của quầy thuốc bây giờ thà là lên lầu hai chứ không đi bên đây, nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp vệ sinh cũng mang bao tay, khẩu trang, vội đến vội đi.
Cô Cao lấy máu xong đi về, rõ ràng không thản nhiên như lúc chị ta đi ra, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng. Trong lòng An Phi rối loạn, cô muốn đi qua nhận khay trong tay cô Cao, nhưng chị ta nhẹ nhàng né sang,
Cái này để chị trực tiếp đưa đến phòng xét nghiệm, các em đừng động tay vào.
Chị ta buông khay xuống, lấy nắp cẩn thận đóng đầu kim lại, vứt vào cái hộp sắt không giống như những cây kim khác, rồi đưa đến phòng xét nghiệm, trở về mới tháo bao tay, dùng xà phòng rửa tay sạch sẽ đủ sáu bước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đánh trống lảng nói:
Dù biết là tiếp xúc hằng ngày cũng không sao, nhưng trong lòng chị vẫn sợ hãi, không vượt qua được ải tâm lý.
Chắc chắn cô đã bị chuyện 5của Âu Dương kích thích nên mới làm ra chuyện điên khùng như vậy, vào khoa chưa được một năm đã đắc tội nặng nề với Chủ nhiệm khoa, Chủ nhiệm Thôi không gây rắc rối cho cô mới lạ. Được rồi, chuyện đã như vậy, cố hơn cũng không được gì, dù sao cô cũng thấy mình nói không sai, không làm là lỗi của Chủ nhiệm Thôi.
Ổn định lại cảm xúc một chút, An Phi nói với cô Cao sắp xếp của Chủ nhiệm Thôi, lúc nãy An Phi và Chủ nhiệm Thôi cãi nhau trong phòng làm việc lớn như vậy, cô Cao trong phòng y tá đối diện cũng nghe thấy từ lâu, chị ta khuyên An Phi:
Tiểu An, Chủ nhiệm có nỗi lòng riêng, em phải thông cảm cho chị ấy.
Cô Cao, chị làm vậy là tốt lắm rồi, nếu Chủ nhiệm Thôi cũng làm gương tốt thì em đã không gây gổ với chị ấy rồi.
An Phi nhớ lại dáng vẻ trên cao nhìn xuống của Chủ nhiệm lại tức giận.
Tiểu An, em nghĩ Chủ nhiệm đến để làm gì? Có thể người ta đến nói chuyện trông coi, để xem xử lý thế nào, sợ mấy đứa trẻ tuổi bọn em xảy ra chuyện gì, kết quả lại bị em nói đến sợ bỏ đi, em đó, vẫn còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn quá.
Cô Cao nói từng lời thấm thía với An Phi.
An Phi gọi vợ giường 10 vào văn phòng, thấy cô gái ngoan ngoãn trước mặt, cô đột nhiên không biết nên mở miệng nói thế nào.
Hai người có con không?
Có, năm nay hai tuổi.''
Tình cảm vợ chồng hai người tốt không?
Nghĩ một chút, An Phi quyết định hỏi vấn đề này.
Cô Cao, chị đi lấy máu à?
Đến độ tuổi của cô Cao đã không cần phải làm mấy công việc chăm sóc hằng ngày nữa, như việc lấy màu này đều do y tá thực tập làm, An Phi không ngờ chị ta sẽ đích thân đi, xúc động nói.
Em cũng nói đó, ai cũng sợ, chị lớn tuổi rồi, có kinh nghiệm nhiều hơn các em ấy, kinh nghiệm phong phú, chị không đi thì ai đi.
Cô Cao cười với An Phi, vẻ mặt thản nhiên.
Thông cảm cho chị ấy thì ai thông cảm cho chúng ta, chị ấy đã nói rồi, chúng ta là người trực tiếp, chính là làm bia đỡ đạn đấy, chị ấy không cần phải làm việc này. Cô Cao, dù là ai đi lấy máu cũng phải phòng hộ cho tốt, đeo bao tay một lần rồi về thì rửa tay khử trùng.
Cơn giận của An Phi hạ xuống, nước mắt chạy vòng trong mắt rồi chảy ngược lại vào trong, cô không khóc, cô không sai, việc gì phải khóc.
Hầy, con bé này cứng đầu quá.
Cô Cao thở dài, cầm bao tay và khay ống tiêm, đứng dậy bước đi.
Anh ấy ở ngoài cả năm, quan hệ của chúng tôi vẫn ổn, đứa bé còn nhỏ quá, tôi không đi được, đợi đến khi đứa bé đi nhà trẻ, tôi sẽ giao cho hai ông bà chăm sóc, tôi sẽ đi làm theo anh ấy.
Lời nói của cô gái hơi ngượng ngùng, mang theo chút hi vọng.
An Phi thở dài, hỏi:
Cô có biết anh ấy bị bệnh AIDS không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.