Chương 132: VÔ CÙNG MAY MẮN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1379 chữ
- 2022-02-04 05:39:49
Kết quả kiểm tra HIV của cô gái và đứa bé đã có, vô cùng may mắn, bọn họ đều khỏe mạnh, không bị truyền nhiễm, lúc nghe thấy kết quả đó, cuối cùng A8n Phi cũng yên lòng, trời cao đã để lại cho cô gái một con đường sống, nếu không, người nhà Du Minh sẽ cắn ngược lại cô ấy một cái, nói cô gái ngoạ3i tình nên lây bệnh cho Du Minh, chắc cô ấy chỉ có thể đi tìm cái chết thôi.
Trải qua hai ngày dùng thuốc đặc trị, bệnh tình của Du Minh đã9 chuyển biến tốt, cơn sốt đã giảm, từ lúc anh ta biết bệnh tình của mình, cả người bắt đầu biến thành xám trắng, giống như trong thơ có câu, có một6 số người vẫn sống, nhưng anh ta đã chết rồi.
Bất ngờ, hai ngày sau anh ta lại sốt cao, bệnh tình thay đổi làm anh ta khó chuyển viện hơn, 5không ai ngờ anh ta sẽ ở khoa Cấp cứu một tuần, cứ nghĩ điều trị tạm thời quá độ, rốt cuộc lại thành bài ca cuối cùng, có lẽ là anh ta từ bỏ chính mình, không còn mặt mũi nào nhìn vợ con, ba mẹ, thậm chí là bản thân mình.
Mấy tháng ở phòng theo dõi, cô và hai Chủ nhiệm cũ sống cùng vô cùng hòa hợp, nhất là Hàn Kiến Quốc, ông là Lão Ngoan Đồng, An Phi là Tiểu Ngoan Đồng, hai người đều không thích làm việc như bình thường, thường xuyên làm Quách Cường phải dở khóc dở cười, sửa lại lời dặn dò của bác sĩ thôi mà cũng vui vẻ như cảnh tượng em yêu gia đình em vậy.
Vào phòng giám sát, phong cách của Điền Quân và Từ Tự Khiêm lại khác hẳn. Điểm chung của hai người này là năng lực mạnh, nhưng năng lực mạnh có một điểm yếu, đó là không bao dung, gặp hai người đều có năng lực mạnh như vậy cũng hơi phiền phức, cũng may một người làm chủ khoa Nội, một người làm chủ khoa Ngoại, tránh tranh chấp, nếu không thì mấy cái giường của phòng giám sát sẽ không chịu nổi sự tranh chấp của hai người này.
Trước khi Chủ nhiệm Thôi đến, phòng giám sát chủ yếu nhận bệnh nhân bị ngộ độc, chủ yếu là Điền Quân, từ sau khi chị đến, họ bắt đầu nhận một vài bệnh nhân bị ngoại thương, nhất là những bệnh nhân đa chấn thương, từ khi Từ Tự Khiêm kiểm tra phòng giám sát, Điền Quân hơi có ý kiến, Chủ nhiệm Thôi an ủi nói đợi sau này chuyển chỗ rồi phòng giám sát sẽ tăng thành 12 giường, thì không sợ không có đất dụng võ, ông mới miễn cưỡng đồng ý.
Mãi đến một ngày trước khi anh ta đi, ba mẹ anh ta mới dẫn bé trai tầm hai tuổi đến. Lúc đó, Du Minh đã gầy yếu như biến thành người khác. Anh ta làm việc ở ngoài cả năm, đứa bé sợ người lạ, không chịu đến trước mặt anh ta, chỉ dựa vào lòng bà nội tò mò nhìn anh ta. Du Minh vươn tay muốn sờ vào mặt con trai, nhưng vừa vươn được một nửa, cánh tay cứng đờ, cuối cùng cũng không duỗi ra được nữa, không chỉ anh ta, từ đầu đến cuối, vợ Du Minh cũng không ôm con, chăm sóc anh ta không rời không bỏ là trách nhiệm của cô ấy, bảo vệ đứa bé thật tốt cũng là trách nhiệm của cô ấy, cô gái này làm những người biết tình hình thực tế phải kính nể.
Bận rộn làm người ta quên đi nhiều chuyện, bao gồm cả tình cảm. Từ hôm đó, Âu Dương không hề liên lạc với An Phi một lần, cô dỗi không gọi cho anh ta nữa, thoáng cái đã qua một tuần.
Trong một tuần này, Chủ nhiệm Thôi đã nhiều lần đến phòng theo dõi quan tâm bệnh tình, thảo luận bệnh với Lâm Tuyết Mai, An Phi ngồi cạnh yên lặng lắng nghe, cơn giận của cô đối với Chủ nhiệm Thôi dần tiêu tan, dù sao là Chủ nhiệm một khoa, trao đổi cũng là một môn nghệ thuật, cục cằn cũng không thể giải quyết được vấn đề, giống như cô nóng tính quá, vấn đề sẽ càng gay gắt thêm thôi.
Sự thật chứng minh, Chủ nhiệm Thôi rất có mắt nhìn, sau khi Từ Tự Khiêm đến phòng giám sát, dù là bệnh nhân nào cũng nhận, phòng giám sát tăng cao một bậc. Lúc trước phải mời bác sĩ tai mũi họng đến phẫu thuật mở khí quản, Từ Tự Khiêm không chỉ có thể làm được, mà còn làm tốt hơn bọn họ, một vài bệnh nhân ngoại thương, không phòng nào muốn nhận, phòng giám sát lại điều trị thành công, giảm bớt khó khăn chữa trị của phòng cấp cứu rất nhiều.
Từ sau lần chúc tết, Vương Dịch Tường vẫn không đến tìm An Phi, ít nhất là An Phi nghĩ vậy. Đêm tình nhân, anh đau lòng rời đi, cô hoàn toàn không biết gì, sau khi về Thẩm Quyến, Âu Dương không có tin tức gì, mùng tám Từ Cường kết hôn xong quay về bộ đội ngay, Vương Dịch Tường lúc trước thường xuất hiện trước mặt cô cũng biến mất, An Phi cảm thấy cô nên đi mua xổ số, ai cũng nói đen tình đỏ bạc mà, có khi lại trúng giải đặc biệt không chừng.
Trái ngược với cô, gần đây mọi chuyện của Tô Mi đều như ý, sau khi hưởng tuần trăng mật về, hai người thuận lợi có được bé cưng Olympic, dự tính cuối tháng 11 sẽ sinh. Ba Tô nằm viện, sau nhiều lần kiểm tra mọi thứ đều bình thường, không có biến chứng, ông và mẹ Tô đi nước ngoài du lịch, hưởng thụ thế giới của hai người.
Sau mười lăm, thời tiết mùa xuân ập tới, trời mùa đông gió rét không còn, hồ nước lại khôi phục vẻ trong veo linh động, cây liễu bên bờ bắt đầu xanh tươi, nhóm người đi dạo trên quảng trường bên hồ cũng nhiều hơn, ngay cả từng đợt gió cũng trở nên êm dịu.
Thời hạn một tháng đã hết, nhân viên lưu động đến khoa Cấp cứu đã đi rồi, Lý Mộc Tử, Dư Hạo Nhiên và Tôn Hạ Bình trở về phòng cấp cứu, Lữ Tiêu Tiêu ở lại phòng theo dõi, còn An Phi đến phòng giám sát cấp cứu.
Lúc thay khoa luân phiên, An Phi đã ở khoa ICU một năm, nên đối với cô, so với phòng cấp cứu và phòng theo dõi, phòng giám sát cũng áp lực không nhỏ.
Biết lý do Âu Dương quay về, quan điểm của Tô Mi và Lý Mộc Tử giống nhau, không ôm hy vọng nhiều với tình cảm này của An Phi.
Nếu anh ta quan tâm cậu thì sẽ không để cậu lo lắng, đã lâu rồi chưa có tin tức gì, chẳng phải rõ ràng là muốn đá cậu sao? Cô ngốc à, chúng ta tìm người tốt hơn thôi, thật ra Vương Dịch Tường cũng không tệ, thật lòng với cậu nữa, cậu suy nghĩ một chút đi.
Cho dù anh ấy có đá tớ thì cũng nên nói với tớ rõ ràng một tiếng, cứ rời đi không nói năng gì, kiểu gì vậy chứ?
Tô Mi là người duy nhất biết chuyện của Âu Dương và cô, rốt cuộc, ngay trước mặt cô ấy, An Phi không kìm nén được, nước mắt lớn nhỏ thi nhau rơi xuống.
Có những lời càng nói càng đau lòng, không nói thì vẫn còn giữ được chút tình cảm lại cho nhau, đúng không?
Tô Mi ném một cái khăn tay qua, không nói gì nữa. Đạo lý thì ai cũng biết, lúc rơi vào trường hợp đó mới thấy đau, An Phi bây giờ cần nhất là phát tiết, khóc ra được, cô sẽ dễ chịu hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.