Chương 138: CHỦ NHIỆM TẦN


Sau khi xác nhận với Vương Dịch Tường bệnh nhân tạm thời chưa tử vong, Chủ nhiệm Tần bảo anh cố gắng cứu chữa, dù sao chỉ cần người 8còn sống thì rất dễ nói chuyện. Nếu như tử vong rồi, người nhà bệnh nhân có thể mở linh đường ngay trong bệnh viện, rải tiền giấy, 3không nói đến việc làm chậm trễ công việc, chỉ cần họ cứ liên tục lải nhải, nhất quyết không làm theo pháp luật, chuyện quá lớn đến9 tai chính phủ, dù bệnh viện có sai hay không thì cũng phải bồi thường chút tiền tượng trưng cho người nhà, kiểu càng quậy thì càng6 nhiều tiền, cổ vũ cho người nhà không giải quyết bằng con đường đàng hoàng, chỉ quấy rối vậy thôi, cứ nghĩ rằng càng quậy càng đượ5c bồi thường nhiều tiền, thậm chí còn có những người kiếm sống từ việc quấy rối ngành y.

Chủ nhiệm Tần dẫn bảo vệ lên lầu phòng khám bệnh, đi đến cửa chính phòng CCU, hai mươi mấy người tụ tập trước cửa, nam có nữ có, chia làm hai nhóm, một nhóm là bạn bè, một nhóm là người thân. Bọn họ vừa nhìn thấy Chủ nhiệm Tần mặc áo blouse trắng dẫn bảo vệ đến, biết lãnh đạo bệnh viện đã ra mặt, lập tức bao vây. Vợ bệnh nhân vừa khóc vừa kêu:
Bệnh viện các ông coi mạng người như cỏ rác, người nhà không ký tên đã làm phẫu thuật rồi, bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác, các ông trả lại người cho tôi.


Chủ nhiệm Tần nhíu mày, ông ghét nhất là những người đàn bà chanh chua. Một người bạn của bệnh nhân nhận ra Chủ nhiệm Tần, nói nhỏ bên tai vợ bệnh nhân đang khóc rống lên. Vợ bệnh nhân từ từ nín khóc, bà ta biết, đối với Chủ nhiệm Tần, khóc lóc cũng không có tác dụng gì, bà ta cũng không chơi nổi, dù sao nhà bọn họ nhiều người làm chính trị, phải quan tâm đến thân phận.

Lúc trước không ai nói cho chúng tôi biết bệnh nhân chưa chết, chúng tôi gõ cửa thật lâu cũng không ai đi ra nói rõ bệnh tình thế nào, mấy ông có thể hiểu được tâm trạng người nhà của chúng tôi không?
Một người phụ nữ trung niên nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Mấy người như vậy gọi là gõ cửa à? Bác sĩ bên trong phải cứu chữa bệnh nhân liên tục, bây giờ cậu ấy ra đây thông báo tình trạng tim bệnh nhân đập thất thường thì ai cứu nữa? Tâm trạng người nhà còn quan trọng hơn mạng sống sao? Bác sĩ phải lo tâm trạng của bà rồi mới đến bệnh nhân sao? Vả lại, mấy người gõ cửa như vậy bác sĩ bên trong có thể tập trung cứu chữa nữa à?

Những câu hỏi liên tục của Chủ nhiệm Tần làm người phụ nữ trung niên cứng họng, vừa nãy bà tay là người đập cửa hăng nhất, bây giờ bị Chủ nhiệm Tần hỏi như vậy, bà ta hơi xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói:
Sao các ông không cử thêm nhiều bác sĩ trực nữa? Chỉ một bác sĩ thì đủ thế nào được.


Người vẫn chưa chết mà mấy người đã quậy thế này, nếu người mà chết rồi thì các người muốn làm gì nữa đây? Người sắp chết đến nơi, bác sĩ thấy chết không cứu, còn phải đợi mấy người đến ký tên nữa à? Nếu hôm nay bà không ở nhà, bệnh viện không được cứu ông ấy sao? Ông ấy bị tắc nghẽn cơ tim cấp tính, là chuyện của từng giây từng phút, cả cái thành phố L này chỉ có mỗi bệnh viện chúng tôi mới có khả năng mở được Kênh Xanh, trong vòng ba mươi phút phát bệnh làm liệu pháp tiêu sợi huyết. Bác sĩ cứu mạng người còn phải đợi bà à, đợi bà đến thì xác người cũng lạnh rồi, còn cứu cái rắm gì.
Chủ nhiệm Tần không chừa lại chút mặt mũi nào, quở trách vợ bệnh nhân ngay trước mặt mọi người, nói toàn câu có lý, vợ bệnh nhân không thể phản bác được.

Anh nói là người chưa chết, còn sống sao? Còn cứu được sao?
Một người đàn ông trung niên đứng cạnh bà ta hỏi câu trọng điểm.

Đúng, còn sống, mấy người quậy như vậy, chúng tôi không thể nào chuyển phòng bệnh cho bệnh nhân để làm bước trị liệu tiếp theo, làm lỡ thời gian cứu chữa, bệnh nhân sẽ tử vong, đến lúc đó tự chịu trách nhiệm.
Chủ nhiệm Tần nhíu chặt mày cùng khuôn mặt lạnh lùng cho thấy ông đang bất mãn.

Chủ nhiệm Vương là tiến sĩ khoa Nội tim chuyên gia của bệnh viện chúng tôi từ Bắc Kinh về, giáo viên hướng dẫn của cậu ấy là một trong những người đứng đầu học thuật trong nước, trước mắt, trừ đội ngũ của ông ấy trong thành phố, không ai có thể triển khai kỹ thuật này trong thời gian vàng phát bệnh được, mấy người có thể gặp được cậu ấy đã là may mắn lắm rồi, đừng nói ở thành phố L, bây giờ trong tỉnh không ai có kỹ thuật vượt qua cậu ấy được.
Chủ nhiệm Tần nhìn người nhà tự cho mình đúng, bất đắc dĩ giải thích. Đại diện cho bệnh viện, ông không thể nổi giận, chỉ có thể giảng đạo lý với đám người này.


Mau đến phòng bệnh cứu chữa đi, cũng lâu lắm rồi, không thể kéo dài được nữa.
Trong đám người nhà có người hiểu chuyện kéo tay áo vợ bệnh nhân khuyên giải.

Người vợ quỳ xuống trước mặt Chủ nhiệm Tần:
Xin các ông nhất định phải cứu sống anh ấy, anh ấy còn trẻ như vậy, nếu như mất rồi thì chúng tôi phải sống thế nào đây.
Tiếng khóc thảm thương mà thê lương vang khắp đại sảnh phòng khám.

Lúc nãy bà ta còn ra vẻ không ai bì nổi, không ngờ mọi thứ thay đổi, Chủ nhiệm Tần sững sờ, trong lòng ông muốn an ủi bệnh nhân, chỉ nói đơn giản:
Bà cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Sau đó, ông gọi điện cho Vương Dịch Tường mở cửa, thời gian: một giờ năm mươi lăm phút.

Chủ nhiệm Tần vào phòng CCU, Vương Dịch Tường báo cáo lại tình trạng của bệnh nhân với ông, biết bệnh nhân vẫn còn sống, sau khi được cứu chữa, mạng sống tương đối ổn định, Chủ nhiệm Tần giãn cặp mày nhíu chặt, chỉ cần bệnh nhân chưa chết, mọi thứ đều có thể giải quyết được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.