Chương 139: TRỐN TRÁNH HAY ĐỐI MẶT
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1236 chữ
- 2022-02-04 05:40:04
Giờ phút này, An Phi hiểu rõ tim mình, thấy rõ chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, cô bắt đầu chán ghét chính bản thân mình.8 Thì ra tình cảm bốn năm của cô và Âu Dương có vô số hiểu lầm, nghi ngờ vô căn cứ, khoảng cách, từ từ lãng phí một cách kh3ó hiểu, cô không thể yêu thêm nữa, vậy nên đã thực tế hơn, ham muốn ấm áp thật sự, bất giác đã để vị trí cho Vương Dịch Tư9ờng trong lòng mình.
Âu Dương biến mất, không liên lạc với cô, có phải cũng đã tìm được sự ấm áp thực sự của anh t6a không? Cho dù anh ta không chủ động buông tay, nhưng qua một khoảng thời gian nữa, có thể người chủ động buông tay lại c5hính là cô? Tình cảm của bọn họ không chống lại được khoảng cách xa xôi.
Mối tình đầu của cô lặng lẽ kết thúc, còn người cô yêu thêm một lần nữa lại vì tình cảm của cô mà bắt đầu chán ghét cô, An Phi cảm thấy mọi thứ cứ như một câu chuyện cười, một câu chuyện cười khó hiểu.
Cùng lúc đó, Vương Dịch Tường về nhà nghỉ ngơi, nhớ lại từng lời nói của An Phi trong phòng CCU, cô đột nhiên bật khóc, ánh mắt buồn bã, im lặng sau khi bị anh từ chối, bóng dáng cô đơn rời đi. Nơi mềm mại nhất trong lòng bị kích động, trong tim cô có anh, đối với anh mà nói, đây lẽ ra phải là chuyện vui mới đúng, nhưng chính anh đã tự đẩy cô ra, là nhẫn tâm sao? Là vì anh thích tình yêu của mình phải sạch sẽ? Đau khổ không chịu nổi khi cô chỉ xem anh là lốp dự phòng? Hay chỉ là để bảo vệ cô?
Biết cô có bạn trai, tận mắt nhìn thấy hai người thân mật, đối với anh, đây không chỉ là một cú tát trên mặt, mà còn là căn bệnh tâm lý không biết nói với ai nhiều năm trước, cứ tưởng rằng An Phi đã cứu rỗi anh, nhưng không ngờ lại gây ra một vết sẹo khác.
An Phi là một cô gái tốt đáng để anh yêu cả đời, anh không nỡ buông tay cô, nhưng nhìn thấy cô, anh lại sợ hãi mà không kiềm chế được mình. Trước hết cứ để quan hệ của hai người đóng băng một lần đi, có lẽ anh phải suy nghĩ xem liệu đối phương có phải là người thích hợp nhất của mình không.
Nghĩ vậy, anh lại thản nhiên hơn, anh đã theo đuổi An Phi nửa năm, nếu An Phi vì anh lạnh lùng mà cách xa anh, vậy thì cô cũng không coi trái tim anh ra gì.
An Phi cứ nghĩ đêm nay cô sẽ thức trắng, không ngờ lại ngủ một giấc thật say, vừa ngủ dậy, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu.
Lúc giao ca, Lý Mộc Tử báo cáo lại
cơn bão
đêm qua, dĩ nhiên, cô ấy không nhắc một chữ nào về chuyện An Phi tự ý rời vị trí, Chủ nhiệm Thôi hơi nhíu mày, đối với khoa Cấp cứu, đây không phải là chuyện tốt lành gì, sau này mạng sống của bệnh nhân tắc nghẽn cơ tim không ổn định, thái độ lựa chọn tích cực của khoa Nội tim biến thành bảo thủ, trong một thời gian ngắn sẽ không được phẫu thuật đặt stent cho bệnh nhân nặng nữa. Kênh Xanh chị dự định cho các bệnh động mạch vành không thể thiết lập được.
Giao ca xong, An Phi do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Vương Dịch Tường hỏi thăm tình hình một chút không, cô cầm điện thoại đánh chữ hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không nhấn nút xác nhận gửi. Cô nhìn dòng người đi tới đi lui bên ngoài, thở dài thườn thượt, thì ra tình cảm đơn phương không được chấp nhận khó khăn đến chừng nào. Lúc trước, mỗi lần cô từ chối anh, anh chỉ cười, cô chưa bao giờ nghĩ nụ cười ấm áp sau khi bị từ chối phải cần bao nhiêu sự dũng cảm và đấu tranh.
Anh đi tắm nước lạnh, nhiều năm nay, những lúc đối mặt với vấn đề khó giải quyết, anh lúc nào cũng dùng cách cực đoan này để tỉnh táo lại. Nhìn đồng hồ trên điện thoại, ba giờ, Vương Dịch Tường từ từ bình tĩnh lại, đối với rất nhiều người, đây là một đêm không ngủ, đối với anh càng như vậy.
Trong lúc khó khăn nhất mới chứng minh được tình cảm, tình cảm của An Phi đối với anh không thể nghi ngờ được, hiện tại quyền chủ động của hai người dường như đang nằm trong tay anh. Vấn đề là anh không thể nào buông được bóng ma trong lòng, mỗi lần nhìn thấy An Phi, anh lại nhớ đến hình ảnh hai người ôm nhau trong đêm đó, nhớ đến cô bạn gái cũ trong đêm tuyết kia, anh có thể một lòng một dạ yêu cô sao?
Cô đeo túi xách ra đi ra hành lang khoa Cấp cứu về nhà, bất ngờ, An Phi bắt gặp Vương Dịch Tường. Vẻ mặt anh bình thản, nghiêm túc, mặc áo blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, đeo tấm thẻ bác sĩ phó Chủ nhiệm trên ngực, trên cổ vẫn treo ống nghe mang tính tượng trưng, so với hình ảnh sa sút tối qua cứ như hai người khác hẳn.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt anh cứng đờ, ngẩn người một lúc, bước chân dừng lại theo bản năng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh thấp giọng nói:
Tối hôm qua cảm ơn cô.
Anh đã từ bỏ cô, ai cũng nói nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp giấy, cô có cần phải theo đuổi anh lại không?
Không cần, cô không làm gì sai, tại sao phải yếu thế theo đuổi anh lại, sự đoan trang của một cô gái không bao giờ được vứt bỏ, nếu cô chính là định mệnh đời anh thì sẽ đến lúc anh hiểu ra, trước đó, dù cô có nói gì cũng vô dụng thôi.
An Phi cười như không có chuyện gì xảy ra, trả lời:
Giữa đồng nghiệp thì phải giúp đỡ lần nhau, chuyện nên làm thôi. Lúc trước Chủ nhiệm Vương không chỉ giúp tôi một lần, tôi tin nếu đổi lại là tôi, anh cũng làm vậy thôi.
Đối với xưng hô xa cách của cô, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm ánh mắt cô, muốn nhìn thấu tâm trạng cô từ bên trong, phát hiện tình cảm của cô đối với mình, nhưng trong đôi mắt ấy, trừ sự thản nhiên ra thì không còn cái gì nữa, không ngại ngùng, không oán hận, thậm chí còn không lúng túng khi gặp anh. Anh bắt đầu nghi ngờ cô gái đau khổ rơi nước mắt trước mặt anh hôm qua thật sự là cô sao? Cô vượt quá dự liệu của anh, cô khôi phục đau khổ nhanh như vậy à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.