Chương 140: HÀNG XÓM MỚI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1258 chữ
- 2022-02-04 05:40:02
Sự kiện lần này không ảnh hưởng nhiều đến khoa Cấp cứu, hằng ngày của An Phi chỉ cơ bản là đường thẳng hai điểm nhà và bệnh viện. Từ sau8 Tết, Âu Dương thật sự đã biến mất bặt vô âm tín, số điện thoại cũng không có ai nghe, rồi biến thành không có, trong lòng An Phi từ th3ất vọng đến tuyệt vọng, nếu đem so sánh thì sự tổn thương trong đoạn tình cảm chưa bắt đầu đã chết non của Vương Dịch Tường với cô chẳn9g đáng là gì.
Cô và Âu Dương là mối tình đầu, lại kéo dài bốn năm, nói đứt là đứt, ngay cả một chút dư âm hòa hoãn cũng không c6ó, trong phút chốc, cô bắt nghi ngờ cuộc đời mình, cảm giác sẽ không còn tình yêu chân thật nữa. Tô Mi khinh bỉ suy nghĩ của cô, nói cô5 yêu ít quá, cứ yêu thêm vài mối tình nữa thì sẽ không còn oán niệm sâu sắc đối với mối tình đầu như vậy.
Gặp hai chuyện đau lòng liên tiếp, An Phi hoàn toàn mất hứng thú yêu đương, không để ý đến những điều Tô Mi
dạy bảo
, đặt mọi tâm tư vào việc học, hằng ngày ngoài đi làm thì cô đến thư viện, muốn thi nghiên cứu sinh vào cuối năm nay, thay đổi chuyên khoa. Tôn Hạ Bình cũng có cùng suy nghĩ với cô, hai người thường xuyên gặp nhau ở thư viện, mọi người đều tự hiểu trong lòng nhưng không nói ra, ai cũng muốn thoát khỏi khoa Cấp cứu nhờ thi nghiên cứu sinh.
Người ta mới dọn đến thôi, nói là sống ở lầu 5 cạnh chúng ta.
Cát Phù Dung có ấn tượng không tệ với Vương Dịch Tường, bà cứ nghĩ là An Phi và anh đang yêu nhau, thậm chí hôm Tết, An Phi đi chơi, bà không hề ngăn cản, bởi vì bà luôn cho rằng An Phi đi hẹn hò với Vương Dịch Tường. Nếu bà biết sự thật, chắc sẽ nhốt An Phi trong nhà, không cho ra khỏi cửa mất.
Chuyển đến khu dân cư của chúng ta? Nhà cũ của anh ấy gần bệnh viện, ngay bên hồ, môi trường tốt như vậy, sao lại chuyển?
Con bé ngốc này, còn vì sao được nữa hả!
Cát Phù Dung hết cách nhìn dáng vẻ không hiểu lãng mạn của con gái mình, không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa. Đương nhiên, bà hoàn toàn không biết giữa hai người có khúc mắc với nhau, khó tránh khỏi suy nghĩ sai lệch.
Ai?
An Phi dừng chân, quay đầu nhìn Cát Phù Dung.
Ây da, là đồng nghiệp con đó, là cái người đã cho mẹ tổ yến, cho ba con Long Tỉnh kìa. Sao, con không biết cậu ấy sống ở khu dân cư của chúng ta à?
Anh ấy đâu có ở khu dân cư chúng ta đâu, ở Thủy Ngạn Hoa Đô mà.
An Phi hơi khó hiểu, nghe ý mẹ thì chắc là gặp Vương Dịch Tường rồi, nhưng rõ ràng là anh không sống ở khu dân cư này mà.
Trái tim An Phi bắt đầu đập loạn như nai con, từ sau buổi sáng không hẹn mà gặp sau sự kiện
chặn cửa
lần đó, ngoại trừ những trường hợp phải công khai gặp mặt, cô và Vương Dịch Tường chưa từng xuất hiện cùng nhau. Anh không đến khoa Cấp cứu tìm cô nữa, lúc trước mỗi lần khoa Cấp cứu cần hội chẩn vốn do anh nhận, nhưng sau lần đó, anh chưa từng đến hội chẩn.
Hôm nay phát hiện anh chuyển đến cạnh nhà cô, làm hàng xóm với cô, là có ý gì?
Lúc nãy mẹ nói gặp anh dưới lầu, An Phi vội vàng kéo màn cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, đúng thật, bóng dáng quen thuộc đang từ từ tản bộ loanh quanh con đường nhỏ dưới lầu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười. Anh vẫy tay với cô, muốn cô xuống dưới, An Phi giơ tay phải ra dấu OK, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, tóc tai rối bời xấu xí, tay trái cô kéo mạnh màn cửa lại. Kéo rồi còn không nhịn được bật cười một tiếng, anh đứng cách cô xa như vậy, sao có thể thấy rõ tóc cô được.
Không phải, người này con biết mà.
Cát Phù Dung dứt khoát phản bác phán đoán của An Phi.
''Người ở tòa nhà này con biết cả mà, mẹ thú vị thật.
An Phi khẽ cười, mang dép đứng dậy, chuẩn bị đi rửa mặt.
Là thằng bé đầu năm mồng một đến chúc tết chúng ta.
Khóe miệng Cát Phù Dung khẽ nhếch lên, đắc ý nhìn An Phi, rõ ràng có ý là: Nhìn xem, muốn trốn mẹ con không dễ vậy đâu.
Mẹ, sao mẹ không gõ cửa đã vào rồi?
An Phi bĩu môi oán trách.
Nhà của mình còn gõ cửa cái gì! Phi Phi, con đoán xem mẹ vừa gặp ai dưới lầu?
Cát Phù Dung làm lơ con gái đang oán giận.
Mẹ lại gặp được bạn nhảy à?
Gần đây, buổi tối Cát Phù Dung thường đến quảng trường của khu dân cư khiêu vũ, quen không ít bạn nhảy trong khu dân cư, thường về nhà kể với An Quốc Cường và An Phi, nhưng hai người nghe tai này lại lọt ra tai kia.
Bạn gái Ôn Lam của Tôn Hạ Bình đã bỏ công việc cũ để đến thành phố L, hai người chưa kết hôn đã ở chung, cùng ra cùng vào, không hề quan tâm đến ánh mắt người khác. Ôn Lam đang ôn thi nghiên cứu sinh, chắc sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh cô ấy sẽ dễ kiếm việc làm hơn bây giờ. Chỉ là không biết vì sao hai người cứ dây dưa không tổ chức lễ cưới.
An Phi thường nghĩ, nếu cô can đảm như Ôn Lam, đi Thẩm Quyến tìm Âu Dương, bọn họ có thể không chia tay như vậy không? Đáng tiếc, cô không phải Ôn Lam, cũng không có dũng khí bỏ mặc ba mẹ, dũng cảm ra đi.
Ngày 29 tháng 2, thứ sáu, An Phi nghỉ làm, buổi sáng Cát Phù Dung không gọi cô ăn cơm, để cô ngủ lấy lại sức. Đến khi cô nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, đoán chắc là ba mẹ đi tập dưỡng sinh về, cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã 9 giờ 30. An Phi ngáp một cái, mặc quần áo vào, Cát Phù Dung thình lình hớn hở mở cửa đi vào.
Mười lăm phút sau, An Phi chỉnh đốn xong xuống lầu, cô mặc áo da vàng nhạt, bên dưới mặc một chiếc quần dài màu xanh, kèm theo đôi ủng ngắn màu vàng, vô cùng năng động. Vương Dịch Tường đứng ngoài hành lang đợi cô, thấy cô xuống, anh mỉm cười hỏi:
Ăn sáng chưa?
An Phi không nói gì, vừa gặp đã vạch khuyết điểm luôn sao? Cô úp úp mở mở:
Bình thường tôi không ăn sáng, đến trưa thì ăn luôn một thể.
Không ăn sáng dễ bị viêm túi mật đấy, còn trẻ thì không thấy gì đâu, đợi già rồi hối hận không kịp nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.