Chương 169: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1321 chữ
- 2022-02-04 05:40:37
Mấy anh em cụng ly, nghe xong kế hoạch của Quách Cường ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Ngoại trừ chúc mừng ra thì cũng không nó8i thêm gì nữa.
Quách Cường không phải là người cẩu thả, nếu anh ấy đã tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, nhất địn3h là đã suy tính cặn kẽ, khuyên nữa sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên.
Một lúc sau, người đàn ông côn đồ kéo cô gái tới ghế tựa, ôm cô gái vào trong lòng, giở trò, cô gái không ngừng giẫy giụa, hình như không có tí sức lực gì, sức lực của cô gái không là gì với người đàn ông bên cạnh.
Vương Dịch Tường nhíu mày, ở những nơi như quán bar, mấy chuyện xấu thế này xảy ra trong đêm không ít, những cô gái độc thân đến đây đa số đều là đưa dê vào miệng cọp, nhưng cô gái có bạn trai mà, sao anh ta lại cho phép người đàn ông khác sàm sỡ bạn gái mình như vậy?
Tới gần ghế bên hồ, Vương Dịch Tường phát hiện hai nam một nữ đi tới. Cô gái tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng quần da đen, khoác áo cao bồi bên ngoài, là trang phục khi đến quán bar, dáng người tinh tế. Hai người đàn ông bên cạnh một người ăn mặc hơi du côn, dưới ánh đèn vàng mờ mờ có thể nhìn thấy hình xăm bên tay trái, người còn lại mặc đồ đôi với cô gái, xem ra anh ta là người đã dẫn cô gái đến đây.
Dáng vẻ cô gái rất khó chịu, hai tay vịn đầu, ngồi xổm dưới đất. Người đàn ông côn đồ kéo tay cô gái, muốn túm cô gái đứng dậy, bạn trai cô gái đứng bên cạnh, hình như đang do dự, giống như muốn đi ngăn cản nhưng không dám.
Mặc dù làm việc chung bệnh viện, nhưng b9ình thường chúng ta ai cũng bận rộn, lần tụ họp sau không biết là khi nào nữa. Là anh lớn, anh khuyên các cậu vài câu, có ng6he hay không thì các cậu tự suy nghĩ, nói sai thì các cậu cũng đừng trách anh.
Dịch Tường, cậu là người từ bệnh vi5ện lớn về, đường đi khác với bọn anh, đến khi Chủ nhiệm Tiêu tâm địa gian xảo lui về nghỉ hưu, lúc đó khoa Nội tim sẽ là thiên hạ của cậu, tương lai rộng mở, không chừng sau này còn sờ vào được vị trí Viện trưởng nữa đó, đến lúc đấy thì đừng quên các anh nhé. Như đã nói rồi, tâm tư của cậu đối với Tiểu An ai cũng biết cả, cô bé Tiểu An này cũng không tệ đâu, anh xem con bé là em gái mình, sau này mà phát đạt rồi thì đừng làm chuyện gì có lỗi với người ta, không thì anh đây sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
Em biết sau này có thể sẽ khá hơn, nhưng em không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, em phát hiện ra mỗi ngày làm việc là một ngày tra tấn đối với em, em không muốn lãng phí cuộc đời của mình ở đây nữa.
Cậu muốn rời khỏi khoa Cấp cứu?
Vương Dịch Tường trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
Thi Nghiên cứu sinh đúng là cách tốt nhất để rời khỏi khoa Cấp cứu, không hài lòng với hoàn cảnh thì cố gắng thay đổi cho hợp lý. Nhưng cậu nói năng dè dặt như vậy là do rời khỏi khoa Cấp cứu trong lúc khoa đang thiếu nhân lực nhất, sợ bị người ta nói bội bạc, rồi thấy hổ thẹn à?
Bệnh viện không bao giờ thiếu người, ai chuyển thì cũng vậy thôi, đừng nói là cậu rời đi, cho dù Chủ nhiệm Thôi có bỏ đi, hay toàn bộ khoa Cấp cứu đều đi thì vẫn mở cửa như thường thôi, Hạ Bình, không cần thiết phải áy náy, theo đuổi cuộc sống tốt hơn, chức vị phù hợp hơn là chuyện thường tình của con người mà thôi.
Trần Long Vũ dùng tay trái vỗ vai anh ta, biểu đạt đồng tình.
Bọn họ nói rất đúng, anh hy vọng cậu có thể ở lại, nhưng nếu đã không thích khoa này rồi thì không cần phải ép bản thân mình làm gì.'' Quách Cường vuốt cằm nói.
Tôn Hạ Bình cứ nghĩ rằng nói ra suy nghĩ của mình sẽ bị mọi người cười nhạo không biết tự lượng sức mình, không ngờ lại được ủng hộ như vậy, cảm thấy rất thoải mái, cùng mọi người chơi đùa vui vẻ.
Thời gian như thoi đưa, đã gần đến nửa đêm, mọi người tụ tập lại hát bài
Ngày mai sẽ tốt hơn
rồi chuẩn bị giải tán.
An Phi phát hiện Vương Dịch Tường kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt của anh, cô nhíu mày lạnh lùng nói:
Xui thật, sao lại gặp phải tên khốn nạn rồi.
Em còn quen tên khốn nạn à?
Vương Dịch Tường ngạc nhiên hỏi.
Nói xong, chính anh ấy cũng hơi cảm động, nhìn thấy mỗi người một vẻ nhìn lại mình, anh ấy lại nâng ly cụng với mọi người lần nữa, uống một hơi sạch rượu trong ly.
Tôn Hạ Bình nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết tâm mở miệng nói:
Các anh, em cũng ở khoa Cấp cứu nửa năm rồi, em thật sự không thể chịu đựng nổi hoàn cảnh và đãi ngộ ở khoa Cấp cứu nữa rồi, cuộc sống trước mắt của em kém hơn những gì em nghĩ nhiều, muốn điều đến khoa khác thì vô vọng, em muốn thi Nghiên cứu sinh, muốn rời khỏi khoa Cấp cứu.
...
Đây là bí mật của Tô Mi, An Phi không thể nói ra được, cô nhanh nhẹn nói:
Anh còn nhớ em đã nói với anh, cái tên có bạn gái mang thai ngoài tử cung, thấy chết mà không cứu, sau đó lại không biết bị ai xịt hơi cay, biến thành đầu heo không? Chính là hắn ta đó.
Đúng vậy, tuy đèn không quá sáng nhưng An Phi vẫn nhận ra, người đàn ông đứng nhìn bạn gái mình bị sàm sỡ mà không dám lên tiếng chính là Khương Hồng Viễn. Anh ta chỉ có mỗi dáng vẻ bề ngoài đẹp mã, suốt ngày làm việc không đàng hoàng, chơi bơi lêu lổng, ăn bám phụ nữ, không biết bây giờ tình trạng thế nào.
Vương Dịch Tường lập tức đi đến chỗ bọn họ, An Phi ở phía sau kéo lại, khẽ nói:
Đừng để ý đến bọn họ.
Long Vũ, tính tình cậu rất nóng nảy, thuận buồm xuôi gió quen rồi, chịu thiệt chút cũng tốt, không phải người xưa có câu
chịu thiệt là phúc
à. Sau này nghiêm túc sống đi, đừng gây thêm nợ phong lưu nữa, trong lòng Mộc Tử có cậu, đừng thấy từ khi đi Vấn Xuyên về cô ấy không nói gì với cậu, nhưng sau lưng lại vì cậu mà rơi không ít nước mắt.
Hạ Bình, cậu còn trẻ, sau khi anh đi rồi, khoa Cấp cứu là của các cậu, mặc dù bây giờ những ngày tháng sắp tới sẽ không dễ dàng gì, nhưng sau này sẽ càng ngày càng tốt, lúc ICU vừa bước chập chững cũng chỉ có bốn, năm người thôi, bây giờ có hẳn ba bệnh khu rồi.
Nhớ lại cô bé có thai ngoài tử cung kia, bây giờ tình huống của cô gái này cũng không hơn cô bé kia bao nhiêu. Thấy chết không cứu sao?
Giọng nói Vương Dịch Tường không có chút độ ấm nào, thấy rõ anh thật sự nổi giận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.