Chương 170: LÊN MẶT
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1504 chữ
- 2022-02-04 05:40:35
Nghe Nam Thành Triệu Tứ rồi chứ gì, cậu ta phải gọi tao một tiếng anh.
Trần Long Vũ không nói bậy, Triệu Nam Sinh đang l8ên như diều gặp gió và anh ấy cùng lớn lên từ nhỏ.
Trên Triệu Nam Sinh có ba người anh trai, anh ta là người thứ 3tư, nhà ở Nam Thành, là hàng xóm với Trần Long Vũ, đều là dân bản địa ở thành phố cổ. Ba anh ta rất nghiêm khắc với con c9ái, ba người anh trai đều tham gia chính trị, nhất là anh cả, đang nhậm chức ở ủy ban tỉnh, là một nhân vật không đụng đư6ợc. Đến Triệu Nam Sinh là con trai út nên được mẹ cưng chiều, miễn cưỡng học hết cấp hai rồi nói không học tiếp nữa, bắt 5đầu làm xã hội đen.
Chưa kể đến việc anh ta ỷ vào thân phận dân bản địa cùng thế lực của mấy người anh trai, dần dần anh ta trở thành bá chủ Nam Thành, biệt danh
Nam Thành Triệu Tứ
.
Có vấn đề à? LSD (2)?
Vương Dịch Tường nhạy bén phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của Quách Cường, sầm mặt hỏi. Lúc nãy anh ra mặt không chỉ vì thấy cô gái tội nghiệp mà xen vào, mà còn vì thấy phản ứng của cô gái không bình thường, giống như có tác động của LSD và một chút thức uống phi pháp. Nếu không ngăn lại, cơ thể của cô gái này sẽ bị phá hủy, sau này sẽ bị người khác khống chế trong lòng bàn tay. Lúc anh ở Bắc Kinh từng tham gia một hoạt động đảm bảo an toàn tầm cỡ nên cũng có chút kiến thức về phương diện này.
(2) LSD: Thuốc gây ảo giác mạnh tác động tâm lý đến sự nhận biết môi trường xung quanh và ảo giác, cảm nhận và mang lại ảo giác.
Có khả năng không chỉ là một loại thuốc, mà là thành phần tổng hợp. Anh đã từng gặp trường hợp trúng độc LSD tương tự ở khoa Cấp cứu, nhẹ thì tổn thương gan, nặng có thể dẫn đến tử vong. Cô bé lần trước đó phải ở phòng giám sát cấp cứu ba ngày, lúc đầu cô bé hôn mê hơn một ngày, sau khi tỉnh lại cứ luôn miệng lải nhải nói có người muốn giết mình, ba ngày sau đầu óc mới khôi phục lại bình thường. Nhưng người hội chẩn của khoa thần kinh nói, một số tổn thương hệ thần kinh của cô bé cả đời cũng không thể khôi phục được, chỉ cần một chút kích thích có thể gây ra động kinh.
Quách Cường tán thành với phán đoán của Vương Dịch Tường, quả nhiên cô gái không chỉ đơn thuần là say rượu.
Mày còn muốn hỏi tên ông à, cút.
Trần Long Vũ không thèm để ý đến hắn ta, nếu anh ấy không bị thương, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay, bọn họ dám làm chuyện bẩn thỉu ở khu lân cận nhà mình, không phải là vả vào mặt anh ấy sao?
Không được, hắn ta không được đi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, An Phi tới đỡ cô gái đứng dậy, không ngờ lại không giúp gì được, cô gái vừa đứng dậy đã chóng mặt không đi được, đành ngồi xuống lại. Quách Cường thấy tình hình không ổn, chạy đến cẩn thận kiểm tra con ngươi và phản ứng tứ chi của cô gái, hỏi vài câu đơn giản, nhíu mày chặt. Lúc này, Trần Long Vũ đã để người đàn ông kia đi, anh ấy tự ngăn cản lại.
Trần Long Vũ và Triệu Nam Sinh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bây giờ gặp mặt Nam Sinh cũng phải ngoan ngoãn gọi anh ấy là anh, nhờ danh tiếng của Triệu Nam Sinh, anh ấy không sợ bị bọn côn đồ gây phiền phức.
Quả nhiên người đàn ông vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu khom lưng nói:
Đại thủy trôi long vương miếu(1), người một nhà lại không nhận ra nhau, em là đàn em anh Tứ. Xin hỏi đại ca tên gọi thế nào?
Hắn ta sợ có người mượn gió bẻ măng.
(1) Đại thủy trôi long vương miếu: Ý chỉ người cùng nhà tự đánh nhau
Người đến đúng là Triệu Nam Sinh, anh ta phẩy tay một cái, hơn mười người đi theo phía sau dừng lại cách xa 10 mét, một đám đứng khoanh tay, lặng ngắt như tờ.
Anh Long, em dẫn bọn họ đến là để bọn nó biết phép tắc, ở trên địa bàn của em mà dám làm chuyện hạ lưu như vậy, còn lấy danh nghĩa của em, đúng là muốn chết rồi.
Giọng nói của anh ta không cao, nhưng người đàn ông côn đồ nằm trên đất nghe xong lại lạnh run.
Nếu cậu nói thật thì vẫn là Triệu Nam Sinh mà anh biết, còn nếu giả thì coi như anh chưa từng quen cậu.
Sắc mặt âm trầm của Trần Long Vũ dịu xuống.
Anh mắng em trong điện thoại đến mức không còn gì để mắng, máu chó đổ đầy đầu, em tức giận lắm, vốn là muốn đến so chiêu với anh. Nhưng nhìn anh... xem ra là có người báo thù giúp em rồi.
Triệu Nam Sinh nhìn bộ dáng chật vật của Trần Long Vũ, phì cười. Sắc mặt Trần Long Vũ vừa dịu xuống lại u ám.
Triệu Nam Sinh vung tay lên, một vài đàn em chạy đến, lôi người đàn ông trên đất rồi chuẩn bị rời đi.
Khoan đã, người là của tôi.
Một giọng nói vang lên, giọng nói không lớn nhưng vẫn có sự sắc bén nhất định, dưới ánh đèn cửa sau quán bar, người đang dựa vào tường đúng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Chu Tiểu Xuyên mặc thường phục.
Mẹ nó, Triệu Nam Sinh dám để đàn em của mình làm chuyện thế này.
Trần Long Vũ đá tên kia một cước, người đàn ông ngã nhào xuống đất kêu thảm thiết, không dám đánh lại.
Trần Long Vũ lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện mắng chửi. Lúc mọi người đến đây, Khương Hồng Viễn trốn trong một góc không dám lên tiếng, giờ phút này thấy tình hình không ổn, hắn chuẩn bị bỏ chạy, bị Tiêu Lỗi phát hiện, níu chặt cổ áo kéo lại như chim ưng cắp gà con, anh ta 1m8 bị Tiêu Lỗi 1m7 xách đi, nhìn vô cùng buồn cười.
Sau mười phút, một nhóm người từ từ đi tới, xem ra là có hơn hai mươi người, người đàn ông tuấn tú dẫn đầu cao 1m8, mặc áo sơ mi hoa và quần Tây, kèm theo khí chất ngạo nghễ trên người. Trần Long Vũ ngồi trên ghế dựa, thấy anh ta đến cũng không đứng dậy, sầm mặt hỏi:
Nam Sinh, cậu muốn anh cho biết tay, hay là dẫn người đến xử lý anh?
An Phi mừng thầm, cuối cùng cũng đến. Lúc Trần Long Vũ gọi điện, cô và Vương Dịch Tường cũng đồng thời gọi điện, cô gọi Chu Tiểu Xuyên, bảo anh ta đến bắt người, Vương Dịch Tường gọi cho 120, bảo bọn họ đến đưa một cô gái vào bệnh viện.
Tiểu An, sau này mấy cậu ít tụ tập lại nhé, lần trước tụ tập thì xảy ra vụ án chết đuối, bây giờ lại gây ra động tĩnh lớn thế này, động đến Triệu Tứ Gia luôn.
Chu Tiểu Xuyên oán trách An Phi.
Được rồi, tớ biết nghe lời mà, sau này trước khi tụ tập tớ sẽ báo trước với cậu, để cậu chuẩn bị trước.'' An Phi chọc cười anh ta, phối hợp nói theo.
Đội trưởng Chu, hắn ta là người của tôi.
Vẻ mặt Triệu Nam Sinh vẫn bình thường, không có chút tức giận nào.
Tôi biết chứ, nhưng hắn ta vẫn là nghi phạm, liên quan đến cái gì cậu cũng tự rõ rồi, nếu cậu cũng có phần thì chắc anh cả của cậu cũng không dám bảo vệ cậu đâu.
Vẻ mặt của Chu Tiểu Xuyên không có gì bất thường, thậm chí còn mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo.
Đội trưởng Chu đúng là rộng lượng, anh cứ việc mang người đi, Triệu Nam Sinh tôi đứng thẳng, ngồi ngay, không sợ bị quỷ gõ cửa nửa đêm.
Nói xong anh ta quay đầu dẫn người đi, nhóm người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tiếng réo chói tai quen thuộc của 120 từ xa truyền đến, An Phi oán giận:
Xem ra tốc độ của 120 chúng ta không bằng tên côn đồ, mà cũng chẳng đuổi kịp cảnh sát.
Không khí căng thẳng xung quanh nhờ lời nói của cô mà cũng trở nên thoải mái hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.