Chương 173: CHỊU TRÁCH NHIỆM
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1287 chữ
- 2022-02-04 05:40:31
Chu Tiểu Xuyên muốn ở lại phòng giám sát đợi nhưng bị y tá tưởng là người nhà bệnh nhân, bèn đuổi ra ngoài.
An Phi cúi người xe8m đồng tử của cô gái, hai bên cùng cỡ, nhỏ hơn bình thường, phù hợp với đặc điểm của
ngộ độc thuốc an thần
. Nhưng vì đã dùng Diazepa3m và Phenobarbital trên đường, hiện tại không thể xác định được đồng tử nhỏ đi là tác dụng của thuốc trước, hay là tác dụng của an thầ9n điều trị động kinh.
Bây giờ dùng Naloxone có thể bị động kinh lại không?
An Phi lo lắng hỏi Quách Cường.
Thử trướ6c rồi nói, nếu dùng xong lại bị co giật thì không dùng nữa, Naloxone là thuốc đặc trị để giải thuốc độc, không thể vì sợ bị co giật mà5 không dùng được. Bây giờ bệnh nhân đang dùng máy thở, không cần lo lắng vấn đề hô hấp, nếu bị co giật thì chúng ta dùng Diazepam là được rồi.
Quách Cường vừa giải thích vừa bảo Viên Lâm đưa thuốc.
Naloxone là một chất đối kháng kháng hấp thụ Morphine hiệu quả, tiêm vào thuốc có tác dụng rất nhanh, chủ yếu dùng cho bệnh nhân ngộ độc thuốc phiện quá liều, có thể giải trừ ức chế hô hấp và thức tỉnh. Đối với bệnh nhân ngộ độc rượu cấp tính có hiệu quả cũng không tệ, có lúc bệnh nhân ngộ độc rượu cứ hôn mê mãi không tỉnh cũng chỉ cần hai liều là đã nhanh chóng phản ứng lại, nhưng muốn tỉnh ngay lập tức thì vẫn còn khó khăn.
Thuốc này thường chỉ dùng hai ống một lần, nhưng Lâm Tuyết Mai thích dùng liều cao, một lần có thể dùng đến 10 liều, An Phi từng hỏi bà, dùng liều lượng lớn như vậy có dựa vào căn cứ gì không, Lâm Tuyết Mai giải thích, Naloxone được bài tiết rất nhanh, liều lượng cao có thể làm tăng ít sóng não, tác dụng rất tốt. Không có căn cứ, kinh nghiệm cá nhân của bà là dùng 10 liều rất an toàn, ít ra không có tác dụng phụ sau khi bà dùng.
Được, tất cả đều nghe theo anh, nhưng anh phải viết lại lời dặn của bác sĩ đi.
Xem ra Lục Tiểu Mạn không nắm rõ về bệnh nhân này, kì kèo với Quách Cường.
Yên tâm, bây giờ tôi không về đâu, cùng lắm chỉ lên phòng ngủ trên sofa thôi, có tình huống gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.
Quách Cường đã báo lại với vợ rồi, nói ở lại bệnh viện cứu bệnh nhân, giao cho người không có kinh nghiệm như Lục Tiểu Mạn, anh ấy rất lo lắng. Huống chi đêm nay Chu Tiểu Xuyên cũng không đi, hai người bọn họ có thể tâm sự với nhau, giải quyết khúc mắc.
Bên trong đang cứu chữa cho bệnh nhân, bên ngoài cũng không rảnh rỗi, Chu Tiểu Xuyên và nhóm cảnh sát đang làm thủ tục với nhóm Vương Dịch Tường, làm xong còn phải ký tên, lấy dấu vân tay, trình tự xong xuôi, đúng lúc An Phi đi ra.
Tớ còn cần làm gì không?
An Phi đi ra hỏi Chu Tiểu Xuyên.
Đủ nhân chứng rồi, không cần cậu nữa đâu, mau đi về đi, người nào đó đứng chờ cậu ở ngoài lâu lắm rồi.
Quan hệ của hai người có thể giấu giếm được người khác nhưng không thể qua mắt Chu Tiểu Xuyên được. An Phi ngại ngùng cười, tạm biệt anh ta rồi ra khỏi khoa Cấp cứu.
Đêm đầu hè, cây xanh khắp nơi, gió đêm thổi tới vẫn mát mẻ như thường. Tối nay Vương Dịch Tường không lái xe, từ khu dân cư đến nơi tụ họp chỉ mất mười phút đi bộ, anh và An Phi tản bộ quanh bên hồ rồi mới vòng lại địa điểm tụ họp, nên lúc đến nơi mọi người đều đến cả rồi. Ở cùng bệnh viện, anh tính toán cả việc thay ca, muốn ở cùng cô lâu một chút, nhưng mỗi lần ở cạnh nhau, lại cảm giác thời gian trôi thật nhanh. May là lúc trước anh dọn đến khu dân cư của An Phi, nếu không hai người cả ngày bận đến tối, chắc mấy ngày mới gặp nhau được một lần, bây giờ ít ra anh vẫn có thể thấy cô hằng ngày.
Các anh may thật, cô gái này cũng rất may mắn, ngất xỉu đúng lúc nhóm bác sĩ tụ tập.
Lục Tiểu Mạn thán phục.
Không chỉ vậy thôi đâu, còn được bác sĩ làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.'' Nhớ lại dáng vẻ dũng cảm của Trần Long Vũ lúc đó, An Phi nổi hứng, muốn nhiều chuyện với Lục Tiểu Mạn một phen. Bất đắc dĩ gặp phải một người lạnh lùng ít nói, Lục Tiểu Mạn không có hứng thú nhiều chuyện, cô để đầy bụng cũng không nói ra được.
Làm thủ tục Kênh Xanh đi, xem ra có thể bình an qua được đêm nay rồi, sáng mai giao ca báo lại cho Chủ nhiệm Thôi, cũng 1 giờ sáng rồi.
Quách Cường có thâm niên cao hơn Lục Tiểu Mạn, dặn dò cô ấy.
Lần này, An Phi có thái độ nghi ngờ, mức độ hôn mê của bệnh nhân làm cô không biết nên dùng liều ít hay liều cao, không có thời gian tỉnh rõ ràng, vậy nên cô vẫn lựa chọn dùng liều thấp, không dám vượt quá liều quy định, an toàn là số một.
Sau khi tiêm thuốc khoảng 10 phút, hô hấp của cô gái từ từ khôi phục bình thường, có động tác ngọ nguậy, không co giật nữa, hiệu quả của Naloxone rất thần kỳ.
Bệnh nhân ba không à? Vẫn chưa làm thủ tục?
Lục Tiểu Mạn thấy bọn họ không vội nữa, hai tay khoanh trước ngực hỏi. Lục Tiểu Mạn cũng là người của ICU, tính tình của cô ấy cũng không khác Quách Cường nhiều, thuộc kiểu người ít nói, bình thường không có chút cảm giác tồn tại nào, dễ bị người khác quên mất.
Bệnh nhân nôn mửa, chóng mặt, xuất hiện ảo giác, không thể đứng thẳng, sau đó xuất hiện tình trạng hôn mê, co giật, suy hô hấp, tôi nghi ngờ bị trúng độc LSD, rất có thể còn một vài thành phần thuốc khác.
Quách Cường lời ít ý nhiều nói tình trạng bệnh
Các anh lấy người ở đâu ra vậy?
Lục Tiểu Mạn ngạc nhiên.
Tối nay tụ tập ở quán bar nhặt được.
An Phi cười khổ.
Vườn hoa hồng bên ngoài khoa Cấp cứu đã nở, mùa thu năm trước, lúc vừa đến khoa Cấp cứu, vì chẩn đoán sai, An Phi suýt nữa làm chậm trễ thời gian điều trị viêm phổi của một cậu bé, cô cứ canh cánh trong lòng, cuộn người ngồi ở vườn hoa như một con mèo nhỏ, lúc anh nhìn thấy cô, không biết sao anh muốn sờ đầu cô, an ủi cô. Sau đó bọn họ lại gặp nhau trước vườn hoa, anh khuyên giải cô, xua tan nghi ngờ trong lòng, cô cũng biết ơn anh, mỉm cười một cái làm trái tim anh như gió xuân thổi qua. Tình duyên của hai người cứ vậy mà từ từ tích lũy, đến khi cuối cùng cũng không thể tách rời được.
Đúng là anh ở trong này.'' An Phi cười hì hì xuất hiện trước mặt anh, dáng vẻ đắc ý, làm tim anh chợt rung động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.