Chương 174: ÁC MỘNG



Ba, thật sự là có tình huống ngoài ý muốn mà, chúng ta về nhà rồi nói sau.
An Phi khoát tay với Vương Dịch Tường ý bảo anh mau đi l8ên đi, rồi ôm cánh tay An Quốc Cường, kéo ông lên lầu.

Vương Dịch Tường gật đầu tạm biệt, An Quốc Cường miễn cưỡng gật đầu, 3về nhà cùng An Phi, lúc nãy hai người bọn họ nói
chịu trách nhiệm này nọ
trong màn đêm yên tĩnh đã lọt vào lỗ tai ông, nghe vậy tr9ong lòng ông không yên, nghi ngờ không biết có phải con gái mình bị người ta lợi dụng không?

Chị biết anh ta?
Cô gái mở mắt, ngạc nhiên hỏi.

Ai? Khương Hồng Viễn sao? Anh ta là một tên khốn nạn, quen một lúc nhiều cô gái, bạn thân tôi cũng bị anh ta làm điên đảo thần hồn, vì anh ta mà chia tay với chồng sắp cưới của mình, mà anh ta lại dẫn cô gái khác đến bệnh viện phá thai, kết quả cô gái đó bị thai ngoài tử cung, bệnh trở nặng phải phẫu thuật, tên súc sinh này vứt bỏ cô ấy, còn châm chọc nói không biết đứa bé có phải là con anh ta hay không, vì vậy mà cô gái suýt tự sát.
An Phi càng nói, sắc mặt cô gái càng trắng bệch, đợi cô nói xong, cô gái kéo chăn che đầu, không thèm quan tâm trên tay vẫn còn kim truyền dịch, im lặng khóc thút thít.
Hôm sau, vào giờ làm việc, An P6hi không chỉ đến muộn mà đôi mắt còn thâm đen. Tối về, hai ông bà đen mặt tra hỏi cô suốt nửa tiếng đồng hồ, kể lại chuyện của Chu T5iểu Xuyên làm lãng phí hết thời gian ngủ của cô. Cũng may nghe cô kể xong, hai ông bà không xử tội cô nữa, thả cô về ngủ, nếu không chắc hôm nay cô còn khốn đốn hơn vậy nữa.
Lúc giao ca, Lục Tiểu Mạn nói cô gái tối qua đã tỉnh lại, tham số của máy thở đều được chỉnh nhỏ nhất, không chừng hôm nay có thể tháo ống thông nội khí quản, An Phi thầm vui vẻ.
An Phi vội vàng nhìn y tá trực Vương Lộ,
Không sao đâu, cô ấy chỉ cắm kim luồn thôi.
Vương Lộ cười nói.
Khóc nửa tiếng, cuối cùng cô gái cũng dừng lại, kéo chăn xuống, để lộ đôi mắt đỏ hoe vì khóc, từ từ nói:
Em là Từ Điềm Điềm, sinh viên năm tư Đại học thành phố L ngành vật lý, chuẩn bị tốt nghiệp, em gặp Khương Hồng Viễn trong ngày hội tuyển dụng, anh ta nói có cách giúp em vào công ty số một thành phố, em cũng không biết sao lúc đó lại đi tin anh ta, trả cho anh ta hơn 2 nghìn tệ kinh phí hoạt động.


Chủ nhiệm thông báo 10 giờ họp, chắc là thảo luận về chuyện nhân sự đó, nhóm Hiểu Lệ tuần sau phải đi, khoa Cấp cứu không thể ngừng được. Nhớ lấy, nếu rút ống thông không thành công, lập tức đặt nội khí quản lần thứ hai, cô ở phòng giám sát của chúng ta làm nhiều rồi nên tôi yên tâm, cô cũng phải tin tưởng vào chính mình.
Điền Quân tự mình chỉ đạo kỹ thuật đặt nội khí quản cho An Phi nên rất hiểu kỹ thuật của cô.

Mấy hôm trước, cháu đến phòng bệnh tạm thời làm thủ tục xuất viện cho một bạn nhỏ, chị Tuyết Tình nói bệnh nhân phòng bệnh tạm thời ít hơn lúc đầu nhiều rồi, cũng không cần thêm giường, Chủ nhiệm khi nào về được ạ?
Ba ngày trước, An Phi và Vương Dịch Tường đến phòng bệnh đón Nhất Hàm xuất viện. Nhất Hàm phục hồi rất nhanh, cậu bé tuyệt đối không biết giả bệnh, sau khi chuyển biến tốt không muốn nán lại phòng bệnh một chút nào nữa, thỉnh thoảng chạy lên chạy xuống, Dương Quý Hoa thấy cậu bé mới khỏi bệnh nặng, vô cùng chiều cậu bé, không dám nặng lời một câu, làm cậu bé coi trời bằng vung, An Phi nhìn mà nhíu mày.
An Phi bảo cô ấy cứ nghỉ ngơi tiếp, nói cho cô ấy biết bên ngoài có cảnh sát đang đợi, muốn lấy khẩu cung. Nụ cười vui vẻ của cô gái khi thành công rút ống thông biến mất trong nháy mắt, sắc mặt u ám, tiếp đó cô ấy nhắm chặt hai mắt, không nói gì một lúc lâu.

Cái tên muốn làm nhục cô hôm đó và Khương Hồng Viễn bị cảnh sát dẫn đi rồi, cô không nói, bọn họ không thể định tội được, có thể sau này sẽ có nhiều cô gái bị hạ độc như cô.
An Phi nói nhỏ bên tai cô ấy.

Sau đó, anh ta lấy một loạt lý do để tiếp cận em, bảo em làm bạn gái anh ta, còn nói người phụ trách và anh ta là thân thích, đưa nhiều tiền hơn nữa cũng không có cơ hội thành công lớn bằng làm bạn gái anh ta.


Suốt ngày anh ta nói lời ngon tiếng ngọt, em không đỡ được nên đã nhận lời yêu anh ta. Kết quả, nửa năm trôi qua, chuyện công việc vẫn chưa có tin tức gì. Lúc nào anh ta cũng bảo em đợi thêm chút nữa, ký túc xá bọn em rất nhiều người đã ký hợp đồng xong hết rồi, em rất sốt ruột, nói với anh ta, anh ta lại bảo không có tin tức. Bảo anh ta trả lại tiền cho em, anh ta nói sẽ để em gặp mặt người hỗ trợ phụ trách, muốn em đi cùng anh ta, tối đó anh ta mang em đi quán bar.


Tôi đâu biết, chắc trong thời gian ngắn, phòng bệnh không thu lại được đâu, cái này do bệnh viện định đoạt.
Năm nay con gái Điền Quân lên đại học, hiện tại hơn nửa tâm tư của ông đã đặt ở nhà, chẳng biết tại sao gần đây ông đặc biệt mệt mỏi, tan làm chỉ thích nằm, không có hứng thú với cái gì nữa, ông cũng nghi ngờ không biết có phải do mình đến thời kỳ mãn kinh không.
Mười giờ, An Phi rút ống thông cho cô gái, như Điền Quân đoán, mọi chuyện vô cùng thuận lợi, sau vài phút rút ống thông, cô gái có thể mở miệng nói chuyện bình thường.
Đúng thật, lúc thăm phòng, Điền Quân hỏi cô gái vài câu, cô gái gật đầu và lắc đầu để thể hiện đã hiểu, máy hô hấp đã đạt đến chỉ tiêu có thể rút ống thông. Chủ nhiệm Điền dặn dò An Phi, cho ngừng máy hô hấp trước, sau hai tiếng mới rút ống thông.

Lát nữa rút ống thông, chú không có ở đây à?
An Phi nghe Điền Quân dặn dò cẩn thận, không khỏi lo lắng, làm cho bệnh nhân đặc biệt thì có là bác sĩ cấp trên sẽ đỡ lo lắng hơn.

Lúc nhìn thấy người đàn ông kia em đã thấy bất thường, nhìn hắn ta không giống người tốt, sao có thể là người của công ty số một thành phố được, em lấy cớ phải đi, nhưng không hiểu sao lại chóng mặt không đi nổi, nhìn người cứ hoa lên. Nhớ kỹ lại, lúc vừa vào quầy rượu, Khương Hồng Viễn cho em uống một ly nước cam, lúc đó em đã biết hỏng rồi, có khả năng đã sập bẫy của anh ta rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.