Chương 175: CHUYỆN VUI NHÂN ĐÔI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 859 chữ
- 2022-02-04 05:40:53
Không phải bây giờ đang thịnh hành thi công chức sao?
Em thi rồi, không đậu, em không may mắn như mọi người, em l8à người bị số mệnh vứt bỏ.
Từ lúc cô ấy tỉnh lại, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng kiên cường không khóc thành tiếng. <3br>
Áp lực gánh vác của cô ấy nặng nề hơn An Phi nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy một năm qua của cô không là gì so với Điềm9 Điềm.
Lúc nãy phòng kiểm tra chất độc gọi điện thoại báo, trong máu có một lượng lớn thành phần thuốc ngủ, ngoài ra còn có LSD và chất gây nghiện tác động thần kinh, Quách Cường đoán đúng, là thuốc độc tổng hợp.
Vây có thể định tội bọn họ được không? Cô ấy suýt nữa đã mất mạng, không thể để bọn họ dễ dàng như vậy được.
An Phi nhíu mày.
Bé nhà chị bị tiêu chảy, mạch máu của trẻ một tuổi vốn nhỏ, không đâm kim vào được là chuyện rất bình thường, tôi làm việc bình thường, tại sao phải nhận lỗi với chị?
Triệu Lam kích động, với tư cách là y tá lâu năm, chị ấy cũng là một trong những y tá có kỹ năng cao, bệnh nhân khác đều do y tá thực tập tiêm, bởi vì trẻ con khó tiêm, chị ấy sợ có chuyện ngoài ý muốn nên mới tự ra tay, nhưng mạch máu của đứa bé quá nhỏ, vừa đâm vào đã chảy máu, không thể không rút kim tiêm ra. Người mẹ bế đứa bé và bà nội ngồi bên cạnh đều không vui, chỉ trích Triệu Lam, mắng người ta xong còn muốn Triệu Lam phải xin lỗi cô ta.
Mấy người đến bệnh viện là để khám bệnh chứ không phải để tức giận, khám bệnh cho đứa bé quan trọng hơn, cô đi tìm bác sĩ khoa Nhi mà nói, phòng bệnh cấp cứu của chúng tôi không tiêm vào được, muốn nằm viện thì cứ nằm viện đi.
Cô Cao vào nói với người nhà. Chị ta bảo Triệu Lam đi ra ngoài trước, đừng đứng đây nổi giận.
Có thể gặp được chúng tôi, ít nhất nữ thần may mắn đã không bỏ quên cô. Chuyện công việc chúng ta từ từ ng6hĩ cách, trong thời gian đi học, cô có thể tự kiếm được hai nghìn nhờ làm gia sư mà còn sợ chết đói à?
An Phi biết Từ Điề5m Điềm không phải là cô gái dễ bỏ cuộc, bây giờ cô ấy chỉ đang giải phóng cảm xúc mà thôi.
Một cô gái bình thường gặp tình huống như tối qua, cũng đi một vòng cầu Nại Hà rồi, sụp đổ khóc to mới là trạng thái bình thường.
An Phi ra khỏi phòng giám sát, Chu Tiểu Xuyên vẫn còn ở hành lang, vẻ mặt không đẹp trai như bình thường, râu mọc lún phún, mang theo vài phần mệt mỏi.
Cô gái kia tỉnh rồi, các cậu có thể vào lấy lời khai. Kết quả phân tích máu có chưa?
Yên tâm, bọn tớ tồn tại là để bảo vệ hòa bình xã hội mà.
Chu Tiểu Xuyên nhún vai, vẻ mặt mệt mỏi thêm phần kiêu ngạo.
Buổi sáng là thời điểm bận rộn nhất của khoa Cấp cứu, bệnh nhân nhập viện thông thường không khỏi phải truyền dịch, vả lại một ít bệnh nhân đã ổn định không muốn nằm viện tiếp nữa, cũng lựa chọn hằng sáng sẽ đến khoa Cấp cứu truyền dịch, truyền xong rồi đi. An Phi thấy Chu Tiểu Xuyên vào phòng giám sát lấy khẩu cung, muốn trở về phòng trực uống ngụm nước, thuận tiện gọi điện cho Tô Mi, nói cho cô ấy biết ác giả ác báo không phải là không báo, mà là chưa đến lúc.
Đột nhiên, trong phòng truyền dịch vang lên tiếng mắng chửi, An Phi dừng chân lắng nghe, là một giọng nữ sắc nhọn, giọng nói của Triệu Lam vang lên, hình như đã xảy ra tranh chấp. Cô Cao đang mẻ đầu sứt trán xử lý lời dặn của bác sĩ ở phòng làm việc y tá đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi tới hành lang.
Cô Cao, chúng ta đi xem thử.
Cô Cao gật đầu, hai người vẫn chưa đi đến cửa phòng truyền dịch đã nghe thấy giọng nữ sắc bén lạnh lùng quát:
Cô làm con tôi bị thương, hôm nay cô phải nhận lỗi, nếu không tôi sẽ đi kiện cô.
Bé chúng tôi chỉ bị tiêu chảy, việc gì phải nhập viện, cô bảo chúng tôi nằm viện thì chúng tôi phải nằm à, chúng tôi không nằm đấy, hôm nay các cô phải tiêm được vào cho chúng tôi, truyền dịch ngay tại phòng cấp cứu, không tiêm thì tôi sẽ kiện các cô.
Mẹ đứa bé nhất quyết không tha, vừa nói vừa chỉ trỏ, cô Cao nhíu mày, xem ra hôm nay không thể bỏ qua chuyện này được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.