Chương 176: CHUYỆN VUI NHÂN ĐÔI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1214 chữ
- 2022-02-04 05:40:52
Em không giận, mà là oan ức.
Ở nhà, Triệu Lam chưa từng bị chồng và người nhà nặng lời như vậy, hôm nay bị mắng một trận, lại không cự cãi 8được, trong lòng càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Chúng ta là y tá, có ai chưa từng oan ức như vậy, nghĩ thoáng chút đi.
Ánh mắt cô C3ao kiên định nhìn Triệu Lam.
Rõ ràng rất mệt, nhưng không ngủ được, cả đêm chưa chợp mắt. Trước giờ, sinh hoạt của cô ấy đều được sắp xếp trước, Trần Long Vũ là một ngoại lệ, sự xuất hiện của anh ấy làm cô ấy không kịp đề phòng, cũng không kịp đề phòng với sự si tình của anh ấy, không kịp chuẩn bị với thay đổi của anh ấy. Cô ấy dường như không biết nên ứng phó với tình cảm giữa hai người thế nào.
Phòng bên cạnh, Trần Long Vũ cũng như vậy, từ từ nhắm hai mắt không ngủ được. Lúc đi Tứ Xuyên, anh ấy mờ mịt, ở Đô Giang Yển chỉ có tuyệt vọng, sau khi bị thương, tim anh ấy như đống tro tàn. Mộc Tử làm bạn với anh ấy cả đoạn đường, chịu bao nhiêu uất ức, trong lòng anh ấy biết rõ.
Trần Long Vũ thích tự so mình với Lệnh Hồ Xung trong tiểu thuyết của Kim Dung, giờ phút này, Lý Mộc Tử lại tự so mình với Nhậm Doanh Doanh, hiển nhiên là đã chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy.
Anh vẫn giữ lời cầu hôn trước đây, em bằng lòng gả cho anh không?
Chị Mộc Tử, em trực một mình rồi gặp bệnh nhân không xử lý được thì làm sao đây?
Lữ Tiêu Tiêu hơi chột dạ, cô ta không lớn gan như An Phi, chỉ thích trốn sau Lý Mộc Tử, đợi cô ấy quyết định.
Hỏi nhiều vào, khám không ra thì mời hội chẩn, em sắp lên bác sĩ chủ trị rồi, sao chị lúc nào cũng dẫn em theo được.
Lý Mộc Tử buồn cười nhìn cô ta, đồ đệ còn phải xuất sư mà, huống chỉ cô ấy chỉ tạm thời dẫn dắt cô ta thôi.
Chủ nhiệm nói tuần sau trực thế nào?
Lữ Tiêu Tiêu hỏi, sau khi ICU rút người về, khoa Cấp cứu thiếu nhân lực nghiêm trọng, Chủ nhiệm Thôi gọi các phó Chủ nhiệm đến họp, Lý Mộc Tử cũng đến dự thính.
Cũng như lần trước, vẫn là mượn gạo nấu cơm thôi, trong thời gian ngắn Chủ nhiệm cũng không thể tìm được người, khác với lúc trước là ba người các em trực một mình, không cần bọn chị dẫn theo.
Tỉnh lại đi, bây giờ anh bị thương Chủ nhiệm cho phép nghỉ ở nhà, nhưng em không may mắn như vậy, ngày mai phải đi làm, không có thời gian điên khùng với anh.
Mặt Lý Mộc Tử đỏ hơn, cô ấy đứng dậy đi rửa mặt.
Giờ phút này, nghe An Phi hỏi, cô ấy không biết trả lời thế nào, An Phi nhìn sắc mặt của cô ấy, ngầm hiểu,
Làm hòa rồi!
Anh đeo cái nẹp này làm sao mặt vest được.
Lý Mộc Tử ghét bỏ nhìn anh ấy.
Đợi vết thương lành, chúng ta lập tức đi nhận giấy kết hôn, không, đợi trời sáng chúng ta phải đi ngay.
Nếu tìm được người mình yêu cả đời, đợi chờ một phút anh ấy cũng ngại nhiều.
Triệu Lam yên lặng gật đầu, đồng nghiệp thấu hiểu đã là sự an ủi tốt nhất lúc này đối với chị ấy rồi. <9br>
Lúc An Phi đến phòng trực, đúng lúc Lữ Tiêu Tiêu ở bên trong, tối hôm qua cô ta ngủ không ngon, nghe An Phi nói chuyện của Từ Điềm Đi6ềm xong liền nổi giận một trận. Cô ta đi học, công việc, thậm chí yêu đương, kết hôn đều do ba mẹ sắp xếp, chưa từng phải lo lắng cho chính 5mình, không nhận ra được sự nguy hiểm khi đi ra ngoài học một mình, đời này chuyện thất bại nhất của cô ta chính là Tôn Hạ Bình. Nếu cô ta gặp phải người như Khương Hồng Viễn, chắc sẽ bị tên khốn nạn lừa không còn gì.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Lý Mộc Tử mở cửa đi vào, vẻ mặt mệt mỏi.
Lúc trước Trần Long Vũ và Vương Dịch Tường, Quách Cường cùng nhau thuê một căn nhà ba phòng, sau đó Quách Cường và Vương Dịch Tường đều chuyển đi, chỉ còn lại một mình Trần Long Vũ, ba mẹ anh ấy ở Nam Thành, cách bệnh viện không xa, nên một tháng có khi anh ấy qua ở tận nửa tháng.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lý Mộc Tử đến đây, lúc trước hai người anh anh em em, cũng thường xuyên đến đây, nhưng ngủ lại thì đây thật sự là lần đầu tiên.
Anh ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình, hiểu rõ gẫy nát xương cánh tay biểu hiện cho cái gì, cho dù sau này sẽ phục hồi lại nhưng không khỏe mạnh hoàn toàn.
Lý Mộc Tử đi tới, cẩn thận né tay anh, đưa hai tay ôm anh. Trong mắt lóe lên giọt nước mắt hạnh phúc:
Cánh tay anh bị đứt, em nuôi anh, cùng lắm coi như thêm một con khỉ bên cạnh.
Tối qua anh Trần không sao chứ?
Lúc đi ra, An Phi chỉ nhìn thấy Vương Dịch Tường, những người khác đều đi rồi, không biết rốt cuộc tình huống thế nào.
Mặt Lý Mộc Tử đỏ lên, không nói gì. Tối hôm qua cô ấy muốn đưa anh ấy về, sợ trên đường có người tìm anh ấy gây sự, Trần Long Vũ không đồng ý, nói:
Em tiễn anh, anh lại phải tiễn em, lộn xộn một hồi cũng tiễn mười tám bận, tiễn xong thì trời cũng sáng rồi.
Kết quả, cô ấy vẫn kiên quyết muốn tiễn anh ấy, nhưng không về nhà, nghỉ ngơi qua loa ở nhà Trần Long Vũ đến rạng sáng.
Anh ấy muốn buông tay nhưng lại đau đớn tột độ, anh ấy không buông tay thì lại như có tảng đá lớn chắn ở ngực. Hai người không giấu nhau chuyện gì, tự nhiên biến thành không nói chuyện với nhau. Trước mặt anh ấy, cô ấy dè dặt, anh ấy nhìn thấy mà đau trong lòng. Đó là Lý Mộc Tử, từ khi nào lại dè dặt với người khác như vậy.
Bên ngoài, trời tờ mờ sáng, anh ấy gõ cửa phòng cô ấy, Lý Mộc Tử mở cửa, tiếp tục nằm xuống, anh ấy chậm rãi ngồi xuống cạnh cô ấy, khẽ nói:
Mộc Tử, anh đối với em là thật lòng, trước giờ chưa từng thay đổi. Tiểu Tình là quá khứ của anh, còn em là hiện tại và tương lai. Chỉ cần em còn cần anh, anh đảm bảo đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, chỉ tốt với một mình em. Nhưng, cánh tay của anh...
Lễ Quốc khánh mời hai em ăn bánh kẹo cưới.
Lý Mộc Tử cúi đầu khẽ cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.