Chương 177: LƯỠI DAO THẦN KỲ



Đi rồi, phòng hộ lý đã gọi y tá trưởng hỏi thăm tình hình, y tá trưởng nói trình độ y tá của khoa chúng ta không tốt, tiêm một cái8 cũng không xong, sau này sẽ tăng học tập nghiệp vụ thêm, nhưng thái độ không có vấn đề, không những không phê bình mà còn khen ng3ợi.



Y tá trưởng có quyền ghê, kiểu y tá trưởng cứ thấy người của phòng hộ lý là không còn tí liêm sỉ nào, lúc nào cũng p9hải, phải, phải, được, được, được.



Vì sao khoa Cấp cứu chúng ta như người một nhà, là do có lãnh đạo làm chỗ dựa, không 6thể nổi giận được.


Đội trưởng Chu, tớ là bác sĩ, không phải bác sĩ miễn phí, muốn khám bệnh thì mau đăng ký đi, ở quầy chẩn đoán ấy, tớ trực phòng giám sát, không phụ trách trông quầy chẩn đoán, ngại quá.
An Phi mỉa mai trả lời.

Khoa Cấp cứu tớ chỉ quen cậu, không tìm cậu thì tìm ai, mau sắp xếp đi, đây là công việc của tớ.
Chu Tiểu Xuyên bắt đầu chơi xấu.
An Phi hết cách, tối hôm qua cô đã kéo Chu Tiểu Xuyên vào chuyện này, làm việc phải có đầu có đuôi.
Trận tranh cãi vô hình mất đi.

Bác sĩ An, ở ngoài có người tìm cô.
An Phi vừa ngồi xuống muốn viết bệnh án, y tá ngoài cửa gọi cô. Cô đi ra cửa, nhìn thấy người đến là Chu Tiểu Xuyên.

Không phải lúc nãy đã lấy lời khai xong rồi à?


Mỗi nhà mỗi cảnh, chúng tôi biết người nhà cũng không dễ chịu gì, có thể thông cảm được thì hãy cố gắng thông cảm, lòng người mềm yếu, chị nghĩ lại xem, nếu có người làm như lúc nãy với chị, chị có nhịn được không?
An Phi nặng nề nói, nếu người phụ nữ không vênh váo, đương nhiên cô cũng sẽ không châm chọc như vậy, dù sao ai cũng mong muốn quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ hài hòa.

Tôi đi thử lại, không đảm bảo tiêm một cái là được, nếu chị không hài lòng về công việc của tôi chị có thể đi kiện, nhưng không được...
Triệu Lam đứng dậy, đi lấy khay khử độc.

Cô yên tâm, tôi hợp tác, đứa bé bị bệnh, tôi nóng nảy quá rồi.


Giống lưỡi dao cạo râu, bị gãy một nửa, còn một nửa.
Chu Tiểu Xuyên không nghĩ ngợi trả lời, dao cạo râu là vật dụng thiết yếu của đàn ông, ngày nào cũng nhìn thấy.

Dao cạo râu có mặt lưỡi vô cùng bén, mặt còn lại cũng khá bén. Dạ dày liên tục co bóp, có khả năng lưỡi dao sẽ cắt rách dạ dày bất cứ lúc nào, nếu cắt đứt huyết quản có thể gây ra tình trạng xuất huyết nhiều, giống trường hợp xuất hiện ở xơ gan do giãn tĩnh mạch dạ dày, tốc độ nhanh, khó khống chế.
Lý Mộc Tử đứng cạnh giải thích bệnh tình.

Đệch, anh ta muốn tự hại mình, hay là muốn tự tử.
Chu Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm lưỡi dao trên hình, không kiềm được cơn giận. Nghi phạm xảy ra chuyện trong thời gian bị giam giữ, bọn họ không cần chịu trách nhiệm nhưng phải viết bản tường trình.

Lúc nãy là tôi không đúng, chị thử lại xem, xem có thể tiêm cho đứa bé được không, tôi còn phải đi làm, không xin nghỉ được nên không có điều kiện để đứa bé nhập viện.
Người phụ nữ đương nhiên nghe được đoạn đối thoại của hai người, cô ta đi đến, thấp giọng dè dặt nói. Cô ta đi kiện thái độ của Triệu Lam có vấn đề, phòng hộ lý nói có thể sẽ xem camera để lấy bằng chứng, nếu thật sự Triệu Lam có vấn đề thì sẽ bắt chị ấy nhận lỗi. Vừa nghe có camera, cô ta chột dạ. Lúc đó cô ta mắng chửi người khác như trò hề, bị camera ghi lại, Triệu Lam không nói một lời, không kiêu ngạo hay nịnh nọt cũng được camera ghi lại. Bịa đặt chuyện, cuối cùng cũng không phải sự thật. Vả lại nếu chuyện bị xé ra to, đoạn video được kiểm tra tiếp, người đơn vị cô ta nhìn được, hoặc bị người khác có dã tâm đăng lên mạng thì mặt mũi cô ta phải để đâu?
Cô ta biểu hiện không truy cứu nữa, chạy về như chạy trốn, đứa bé còn đang khóc, trong lòng cô ta như lửa đốt. Tìm người mấy lần, vài nhóm qua xem, nhưng không ai muốn truyền dịch cho đứa bé. Bình tĩnh nghĩ lại, cô ta hối hận không thôi, lưỡng lự trước cửa phòng y tá muốn vào giải thích nhưng sợ mất mặt mũi.
Lời nói của An Phi đánh cô ta tỉnh, cô ta tùy hứng mà đi hại đứa bé, bây giờ không thể vì mặt mũi mà mắc thêm sai lầm nào được nữa.

Nghi phạm Thôi Lập Trạch tối qua bị bắt từ quán bar về, trong lúc thẩm vấn đột nhiên đau bụng trên, lúc đầu cứ cho là anh ta giả vờ, sau đó nhìn lại thấy không giống, nên đưa tới đây kiểm tra một chút, xem thử có vấn đề gì không.
Chu Tiểu Xuyên chỉ vào người đàn ông côn đồ ngồi trên xe. Người đàn ông nhìn mệt mỏi hơn nhiều, còng tay trên tay lóe sáng, đầu đầy mồ hôi, co người trên xe, giống dáng vẻ bị đau bụng cấp.

Người như anh ta không chết là tốt lắm rồi.
An Phi cắn răng nghiến lợi nói.

Này, cậu là bác sĩ, bác sĩ cứu người đó, nói gì vậy hả. Anh ta có thể kiện cậu vì những lời này đó.
Chu Tiểu Xuyên cười mờ ám nhìn An Phi.

Mấy chị thật sự không truyền dịch cho nữa à, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì thì sao?
An Phi hơi lo lắng5 hỏi.

Con của cô ta, cô ta còn không đau lòng, em đau lòng cái gì.
Triệu Lam trợn trừng mắt, vừa tiếp tục xem tài liệu vừa nói:
Chị bị mắng thế này, còn ai dám đi làm nữa, nếu là mấy năm trước, cô Cao còn có thể đi thử một chút, bây giờ mắt chị ấy sắp mờ rồi.


Người lớn tùy hứng, đứa bé phải chịu tội theo.
An Phi hiểu tính tình của Triệu Lam, chị ấy nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như tàu hũ, chắc là đã liên lạc với phòng cấp cứu và phòng giám sát rồi, không ai tình nguyện phục vụ người nhà vạch lá tìm sâu thế này, dù sao tiêm cho một đứa bé hơn một tuổi bị tiêu chảy, chưa chắc tiêm một lần đã thành công.
Đầu tiên, cô dẫn Chu Tiểu Xuyên đến quầy chẩn đoán tìm Khương Thiệu Vân làm đăng ký, rồi dẫn bọn họ đến phòng cấp cứu tìm Lý Mộc Tử.
Lý Mộc Tử kiểm tra xong, viết danh sách chỉ định kiểm tra và xét nghiệm, An Phi sắp xếp hộ lý dẫn bọn họ đi, khoảng nửa tiếng sau đã có kết quả, trong bụng Thôi Lập Trạch có dị vật kim loại. Trong hình chụp X quang, dị vật dài 3-4 cm, rộng 1cm, một bên có hoa văn lồi lõm.

Đây là cái gì? Nhìn quen quá.
An Phi chần chừ hỏi Lý Mộc Tử.

Cậu đừng nóng giận, trước hết phải nghĩ cách đã.
An Phi hiểu rõ hành vi của Thôi Lập Trạch, là bác sĩ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải giải quyết vấn đề lưỡi dao thế nào.

Đã tìm được nguyên nhân, bước tiếp theo chính là xem phải giải quyết thế nào. Lý Mộc Tử mời khoa Ngoại tổng quát và khoa Nội tiêu hóa đến hội chẩn, để lấy được dị vật trong dạ dày ra chỉ có hai cách, một là phẫu thuật nội soi, hai là phẫu thuật thường.

Khoa Nội tiêu hóa do Lưu Mỹ Cầm đến hội chẩn, lúc Tết cô ấy đã qua giúp đỡ khoa Cấp cứu, cũng quen biết mọi người, vừa vào đã nhiệt tình chào hỏi rồi mới xem hình.


Trời ạ, sao anh ta ăn vào được vậy, lưỡi dao sắc bén như vậy, thế mà lại không cắt thực quản, đúng là thần kỳ.
Lưu Mỹ Cầm nhìn chằm chằm tấm hình trên đèn đọc phim, vẻ mặt vô cùng khó tin.


Chắc là có cái gì đó bọc bên ngoài rồi nuốt vào, nếu không thì làm sao mà cổ họng và thực quản lại không có vết thương nào.
An Phi chống cằm, đứng sau lưng Lưu Mỹ Cầm, suy đoán nói.

Lưỡi dao dài 3-4cm, rộng 1cm, nếu thuận lợi nuốt xuống có khả năng sẽ không làm tổn thương thực quản, nhưng vấn đề là cổ họng có cửa thanh đới, đột nhiên có vật cứng chạm vào sẽ ho khan theo phản xạ, tiến hành tự bảo vệ cơ thể. Vậy nên lúc vào trong thực quản chắc chắn phải có gì đó bọc bên ngoài.

Sau khi vào dạ dày, vật bọc bên ngoài được dạ dày tiêu hóa hết, để lộ lưỡi dao ra. Lưỡi dao kích thích vách dạ dày, làm dạ dày liên tục co bóp, người đàn ông mới bị đau bụng cấp thế này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.