Chương 214: CAMERA



Truyền nhỏ giọt 80mg Methylprednisolone(1) và 200ml nước muối sinh lý, tiêm thêm tĩnh mạch 20ml Gluconate Canxi 10% và 20 ml Glucose 58%.
An Phi cho dùng đợt thuốc thứ ba. Bệnh nhân không có bệnh tiểu đường, hoàn toàn có thể tiêm Glucose và Gluconate Canxi để củng cổ 3quá trình điều trị.

(1) Methylprednisolone: sử dụng để chữa các bệnh như viêm khớp, rối loạn máu, dị ứng nghiêm trọng.
Sau 10 phút, sắc mặt bệnh nhân hồng hào, ý thức khôi phục hoàn toàn, có thể giao tiếp bình thường với người khác, huyết áp khôi phục 6từ 120/80mmHg trở lên.


Bác sĩ, rốt cuộc tình trạng ba tôi là gì vậy?
Chàng trai thấy bác sĩ xong việc, tìm An Phi nói chuyện5. Đột nhiên ông cụ xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng, anh ta cũng hơi bất mãn với bệnh viện, dù sao trước khi truyền dịch, tình trạng của ba anh ta không tệ đến vậy.

Thục nữ?
An Phi cười khì khì:
Cấp cứu toàn là nữ hán tử thôi, không có thục nữ đâu, rất thịnh hành việc phụ nữ làm việc đàn ông, đàn ông làm việc của thú cưng.


Chả trách mấy người các cậu tụ họp lần trước, chưa ai gả đi cả, hừ!
Vẻ mặt khinh thường của Chu Tiểu Xuyên chọc giận An Phi, cô tiện tay tìm quyển sách ném qua, bị anh ta bắt được.

Tớ với cậu đi xem camera, có phù hợp không?
Uống hết nước, An Phi phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lời nói lúc nãy của Chu Tiểu Xuyên.

Có nên hay không thì cũng phải cứu, bác sĩ sao có thể tức giận với bệnh nhân được?
An Phi buồn cười hỏi Mễ Lan.
Mễ Lan nhún vai, dáng vẻ không phục rất giống tính thích so đo của An Phi một năm trước.
Điều trị xong trở về phòng làm việc, Chu Tiểu Xuyên đã đợi một lúc lâu.
(2) Levofloxacin: điều trị các chứng bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn.

Vì sao không thử trên da?


Thuốc Quinolone gây sốc phản vệ tương đối ít, không chỉ bệnh viện của chúng tôi mà trên cả nước cũng không thử trên da.


Tớ đã đọc tin nhắn cậu gửi cho tớ rồi, có thể tiền bạc chính là động cơ gây án, bây giờ chúng ta đi xem camera.
Chu Tiểu Xuyên không nói một câu vô nghĩa nào, đi thẳng vào vấn đề. Mẫu máu của bệnh nhân giường 9 đã được khoa kỹ thuật xét nghiệm, lượng thủy ngân vượt mức chỉ tiêu khá cao. Anh ta cũng biết chút tình hình của vợ chồng bọn họ, hàng xóm nói hai người không thường cãi nhau, cũng không thấy chồng của bà ấy ngoại tình, điểm đáng ngờ duy nhất chính là điều kiện kinh tế nhà bọn họ không tốt, hình như thiếu nợ không ít.

Cậu có thể để tớ nghỉ ngơi thở xíu được không, tớ vừa tham gia cấp cứu về, còn chưa kịp uống một ngụm nước nào.
An Phi trừng mắt với Chu Tiểu Xuyên, mệt mỏi nói, giơ tay lấy cốc nước trên bàn, uống ực một cái.

Vẫn chưa gả đi đâu đấy, thục nữ một chút được không?
Chu Tiểu Xuyên ghét bỏ bĩu môi.

Vậy tức là ai gặp thì là do người đó xui xẻo sao?
Giọng nói của chàng trai bắt đầu mất kiên nhẫn.

Theo lý mà nói thì đúng vậy, cô Cao đã đi làm hai mươi năm rồi, mỗi năm có hơn nghìn bệnh nhân dùng Levofloxacin ở phòng theo dõi cấp cứu, chị ấy chỉ mới thấy ba anh gặp tình trạng sốc phản vệ thôi. Tỉ lệ thấp thì dù có thử trên da cũng âm tính, nhưng trong quá trình truyền dịch sẽ xuất hiện cơn sốc phản vệ.
An Phi kiên nhẫn giải thích với anh ta, cô hiểu tâm tư của chàng trai, nhưng đúng là trong lâm sàng khó tránh khỏi sốc phản vệ, đúng thật là ai gặp thì người đó xui thôi.

Được, vậy cô nói xem, bây giờ ba tôi phải làm sao?
Chàng trai đè nén lửa giận, anh ta cảm thấy mọi thứ cứ như một giấc mộng, mong chờ nó chấm dứt sớm một chút.

Tôi không thể nói trước với anh được, có thể ba anh bị tắc nghẽn cơ tim cấp tính. Nếu vậy thì cần phải đến khoa Nội tim nằm viện, nếu không thì đề nghị anh đến khoa Nội hô hấp, ở lại bệnh viện quan sát vài hôm, với tình trạng hiện tại của ông ấy thì không thích hợp để xuất viện.
An Phi dùng tay ra hiệu xin lỗi. Cô là bác sĩ, không có chuyện gì là đương nhiên cả, đối với người nhà, dù kết quả có tàn khốc đến mấy cũng không thể không nói được.

Lúc đầu chúng tôi đến bệnh viện, các cô nói không cần phải nhập viện, truyền dịch là ổn rồi, kết quả chưa truyền dịch xong đã xảy ra chuyện thế này. Bây giờ cô lại bảo chúng tôi phải nằm viện, nằm viện hay không cũng chỉ là một câu nói của các cô thôi sao? Đúng là trò trẻ con!
Trong phút chốc, chàng trai khó chấp được lời nói của An Phi, cũng khó trách khi anh ta tức giận như vậy, dù có là ai khác đi chăng nữa cũng sẽ nghi ngờ như vậy thôi.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng tình trạng bệnh không phải lúc nào cũng ổn định. Bệnh tình bây giờ của ông cụ đã có thay đổi so với đánh giá lúc trước, lúc đầu ông ấy được chẩn đoán là nhiễm trùng phổi, viêm khí quản cấp tính, có thể ở lại khoa Cấp cứu để truyền dịch. Chẩn đoán hiện tại là ông ấy bị sốc phản vệ, tổn thương cơ tim cấp tính, nhồi máu cơ tim cấp tính, nhiễm trùng phổi, không thể ở lại khoa Cấp cứu được, phải nhập viện.
An Phi bình tĩnh giải thích, từ khi bà ngoại mắc bệnh, là một người nhà bệnh nhân, cô hiểu được trong nhà có người bệnh tâm trạng sa sút đến chừng nào, rất hy vọng sẽ nhận được lời giải thích và đồng tình từ bác sĩ.

Xin điều chỉnh sang camera phòng bệnh số năm khoa Cấp cứu khoảng 2 giờ sáng thứ tư.
An Phi nói chi tiết thời gian và vị trí, để tiện cho việc tìm kiếm của nhân viên.
Đoạn clip nhân viên vận hành lấy ra có thể nhìn thấy được tình hình ở giường 9.
1 giờ 50 phút, Triệu Lam vào phòng bệnh, đổi một bình chất lỏng mới, điều chỉnh tốc độ truyền rồi rời đi.

Sốc phản vệ dẫn đến tổn thương cơ tim, còn có phải là nhồi máu cơ tim cấp tính hay không thì phải đợi kết quả xét nghiệm Troponin.
An Phi nói lại một cách đơn giản, cô biết anh ta muốn hỏi cái gì, cô đợi anh ta hỏi.

Ba tôi dị ứng với thuốc gì?


Levofloxacin(2).


Phù hợp chứ, cậu cẩn thận tỉ mỉ, có thể phát hiện ra vấn đề.

Hiếm khi Chu Tiểu Xuyên mới khen cô được một lần, An Phi cười cười, đứng dậy đi đến phòng điều khiển với anh ta. Cô cũng rất tò mò, rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì mà giường 9 lại chết đột ngột như vậy.
Phòng điều khiển của phòng bảo vệ không hoành tráng như người ta chiếu trên phim, không có màn hình treo đầy cả một mặt tường, trong phòng chỉ bày một dãy màn hình, mỗi màn hình lại có chi chít mấy cái ô nhỏ. Người của phòng bảo vệ giới thiệu từng màn hình tương ứng với mỗi phòng, mỗi cái ô nhỏ là tương ứng với một cái camera, lúc nào cần xem camera có thể phóng to lên.
Chàng trai buồn bã trở về chăm sóc bệnh nhân, không quan tâm đến cô nữa, An Phi lặng lẽ ngồi đợi kết quả xét nghiệm Troponin. Trương Mạt Lỵ nhiều lần bảo cô cứ về trước, khi nào có kết quả sẽ gọi điện cho cô, nhưng cô mỉm cười từ chối. Cô hy vọng mình là người xem kết quả đầu tiên, có thể giúp đỡ cho chàng trai, sẽ không để anh ta cảm thấy cảnh tượng hỗn loạn và cô đơn xung quanh phòng cấp cứu.
Nửa tiếng sau đã có kết quả, Troponin tăng cao, nhất là Myoglobin, giá trị tăng cao gấp năm lần so với bình thường. Kết quả cho thấy lúc trước ông cụ có xuất hiện tình trạng nhồi máu cơ tim cấp tính. An Phi gọi điện cho khoa Nội tim, sắp xếp cho ông cụ đi khoa Nội tim nằm viện. Chàng trai lặng lẽ đi làm thủ tục, trước khi đi, anh ta chần chừ một lúc, cuối cùng nói với An Phi
Cảm ơn!


Chúng ta cứu ba anh ta, đã vậy còn hỗ trợ anh ta tìm ra nguyên nhân, mà anh ta cứ làm như chúng ta thiếu nợ anh ta vậy, người như vậy không nên cứu!
Mễ Lan đợi bọn họ đi rồi, căm giận bất bình nói thầm.
1 giờ 55 phút, chồng bệnh nhân đứng dậy, đi ra đóng kín cửa, trở về kéo rèm giường lại.

5 phút sau, rèm giường lại được kéo ra, giường 9 bắt đầu co giật, chồng bệnh nhân giơ tay nhấn nút gọi Triệu Lam đến.

2 giờ 02 phút, Triệu Lam xuất hiện tại phòng bệnh.

2 giờ 05 phút, Tiêu Lỗi xuất hiện, cơn co giật của bệnh nhân yếu dần, Tiêu Lỗi tiến hành phục hồi tim phổi cho bệnh nhân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.