Chương 215: KHÔNG HẸN MÀ GẶP
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1065 chữ
- 2022-02-06 09:38:25
Cô cực kỳ muốn đến phòng phẫu thuật, đứng bên cạnh anh, cùng anh đợi kết quả phẫu thuật, chia sẻ niềm vui hoặc nỗi buồn với người nhà của anh. N8hưng vấn đề là cô lấy thân phận gì để đến đây? Lúc trước cô là người muốn giấu giếm quan hệ của hai người ở bệnh viện, bây giờ người hy vọng cả3 thế giới biết đến mối quan hệ của hai người lại là cô, An Phi cảm thấy mình rất vô lý.
Phòng theo dõi cấp cứu là một nơi có thể xảy ra9 chuyện bất cứ lúc nào, giường 5 bị sốc phản vệ lúc nãy nhìn tưởng như đơn giản, nhưng tuyệt đối không hề đơn giản tí nào. Từ lúc cô Cao đổi ốn6g truyền dịch, đến khi Phương Tình kéo xe điều trị đến, sau đó An Phi dùng thuốc đợt một, chuyển đến phòng cấp cứu, xét nghiệm Myoglobin, từng 5bước đều đã có kinh nghiệm tập luyện.
Bên cạnh cô gái là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, trên dưới 60 tuổi, tóc hoa râm, làn da ngăm đen, mặc áo sơ mi hồng cộc tay, bên dưới mặc quần đùi màu đen, phong cách đơn giản. Nhìn tính tình bà ấy có vẻ thoải mái, thỉnh thoảng nói đùa với cô gái trẻ, hình như đang cố gắng làm chị ấy vui vẻ. Cô gái trẻ cũng hiểu tâm tư của bà ấy, miễn cưỡng cười cho qua.
Một chàng trai đi theo sau ba người, tuổi tác trên dưới 35, cao hơn Vương Dịch Tường một cái đầu, cơ thể to lớn, cánh tay bắp thịt rắn chắc lộ ra ngoài, làm người ta nghĩ ngay đến vận động viên thể hình. Anh ta im lặng đi sau ba người vài bước, lâu lâu ngẩng đầu nhìn thai phụ trước mặt, ánh mắt vô cùng lo lắng và thương tiếc.
Gặp hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh, cô nên thể hiện nhiệt tình một chút hay là rụt rè một chút đây?
Giả vờ không biết chuyện phẫu thuật của chị anh hay ra vẻ biết hết đây?
Trời ơi! An Phi không có kinh nghiệm gặp mặt người lớn vô cùng bối rối.
Nghe Dịch Tường nói bác sĩ An đây là bác sĩ khoa Cấp cứu, là người tài trong số những người tài, lúc trước chị không tin đâu, bây giờ gặp mặt mới biết nó không nói quá lên tí nào.
Chị gái Vương Dịch Tường bước đến, nắm chặt tay An Phi, thân thiết nói. Lúc không cười, chị ấy như có nỗi lòng riêng, lúc cười rộ lên, khóe mắt đuôi mày đều rất có tình cảm, kèm theo một chút quyến rũ.
Vương Dịch Tường gượng cười, gật đầu, chỉ vào hai người phụ nữ bên cạnh:
Chị anh, mẹ anh.
Rồi chỉ vào An Phi giới thiệu:
Bác sĩ An, An Phi mà con đã kể với hai người.
Không hẹn mà gặp? Một cuộc gặp gỡ bất ngờ trong tình huống khá tệ!
Trong đầu An Phi trống rỗng.
Phải đi căng tin với bọn họ hay tranh thủ trốn đây?
Hôm qua lúc cô nói mình sẽ đến gặp chị anh, Vương Dịch Tương đã từ chối, thái độ bây giờ của anh là thế nào vậy?
An Phi cười tự giễu, thầm nghĩ bây giờ không hẹn mà gặp chị anh thì có hơi xấu hổ không, còn chưa suy nghĩ xong, một bóng hình quen thuộc xuất hiện cách đó không xa trên lối nhỏ. Vương Dịch Tường không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, kết hợp với một cái quần jeans thoải mái, nhìn có vẻ già dặn.
Bên cạnh anh là một cô gái cao 1m60, mặc váy bầu hoa nhí, buộc tóc đuôi ngựa, hơi xộc xệch, dưới chân mang một đôi dép tông, làm người ta cảm thấy hơi lôi thôi, hoàn toàn đối lập với Vương Dịch Tường. Chị ấy đang mang thai, thân hình hơi mập, khuôn mặt sưng phù, có biểu hiện của bệnh thiếu máu, bước đi chậm chạp, vẻ mặt u buồn.
Mấy năm trước, cựu Chủ nhiệm khoa Nhi lúc thử Penicillin trên da để truyền thì không có vấn đề gì, đến lúc truyền mới thấy không ổn, lúc đầu vì không để ý nên cho bệnh nhân tiếp tục dùng thuốc, xuất hiện tình trạng sốc phản vệ nghiêm trọng, suýt nữa mất mạng, cũng đã bị suy hô hấp, sau khi chuyển sang ICU đặt nội khí quản mới qua khỏi. Sau đó tất cả các khoa đều thảo luận với nhau, nếu xảy ra tình trạng sốc phản vệ cần phải có biện pháp xử lý nào.
Lúc đi ra, An Phi đã xin phép Lý Mộc Tử rồi mới dám đi, bây giờ đã gần một tiếng rồi, cô mà không về, Lý Mộc Tử sẽ phát điên lên mất. Cô đi theo con đường nhỏ về khoa Cấp cứu, đi ngang quang phòng phụ sản, thỉnh thoảng có những thai phụ bụng to sắp chuyển dạ đi ra đi vào, bây giờ đang là bữa trưa, chắc là đi căng tin ăn cơm với người nhà.
Chào... Bác sĩ An.
Vương Dịch Tường ngẩng đầu nhìn thấy An Phi, anh ngạc nhiên, lên tiếng chào hỏi, đôi chân cũng không tự chủ được dừng lại.
Cô gái bên cạnh anh lập tức phát hiện chuyện bất thường, hứng thú quan sát trên dưới An Phi, rồi quay đầu khẽ hỏi:
Cô ấy là bác sĩ An em nói à?
Cô gái chắc là chị gái của Vương Dịch Tường, người phía sau là anh rể anh, không biết người phụ nữ trung niên là mẹ anh hay mẹ chồng chị gái anh. An Phi do dự không biết có nên tránh đi không, bọn họ đã đến trước mặt, không thể tránh được nữa.
Chào Chủ nhiệm Vương!
An Phi đành bất chấp chào hỏi, hy vọng bọn họ mau đi qua, cứ xem cô là người đi đường bình thường.
Chị quá khen rồi, em chỉ là một bác sĩ mới đi làm một năm thôi.
Tai An Phi đỏ bừng, chị ấy khen quá như vậy cô không biết nhận thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.