Chương 216: TẠM THỜI CÁCH CHỨC



Bọn chị tính vào ngày Olympic đó, ngày 8 tháng 8, lấy ngày đẹp.
Hiếm khi Mộc Tử ngại ngùng như vậy.


Chị gặp ba mẹ anh ấy lúc nào8?
An Phi giả vờ không quan tâm, từ từ tới gần chủ đề.


Sau khi từ Vấn Xuyên về, lúc trước anh ấy mời chị về gặp nhiều lần rồi như3ng chị không đồng ý. Sau khi quyết định quen nhau, đương nhiên phải gặp mặt ba mẹ hai bên rồi định ngày thôi.
Lý Mộc Tử cười, biết An Phi9 muốn hỏi cái gì.

Vương Dịch Tường vẫn chưa mời em về nhà gặp gia đình cậu ấy à? Không sao cả, hai người chỉ vừa mới quen nhau mà6, còn chưa tính đến chuyện cưới gả nữa, em gấp cái gì! Hay là...
Lý Mộc Tử cười hơi mập mờ.

Chị làm chị thì nghiêm túc chút được5 không, nghĩ đi đâu thế!
An Phi giơ tay khẽ đánh Lý Mộc Tử, sắc mặt hơi thay đổi. Nếu biết Lý Mộc Tử nói như vậy thì không hỏi tốt hơn.

Chị Phi Phi, chị nghe tin gì chưa, Chủ nhiệm Lâm bị phòng y tế gọi lên nói chuyện rồi, bảo là phải tạm thời cách chức, phối hợp điều tra chuyện bà cụ tử vong ở khoa Y học hạt nhân mấy ngày trước.
Mễ Lan cầm cốc nước vào, mang theo tin giật gân. An Phi và Lý Mộc Tử đứng bật dậy.

Cần gì phải vậy, có tác dụng gì không?
Trưởng khoa Tưởng ngăn chị lại, thấp giọng cầu xin.

Không thử thì làm biết có tác dụng hay không? Chị ấy là người của khoa Cấp cứu, tôi muốn Viện trưởng cho tôi một lý do chính đáng!

Nhưng, Chủ nhiệm Thôi không tìm được Viện trưởng, người trong phòng làm việc nói Viện trưởng đã đi dự họp quốc hội nhân dân rồi, mà ba ngày gần đây, Viện trưởng cứ họp liên tục. Viện trưởng đang họp quốc hội nhân dân đột nhiên gọi về phòng Y tế bảo tạm thời cách chức Lâm Tuyết Mai, đợi kết quả điều tra, chẳng lẽ trong buổi họp quốc hội nhân dân, các đại biểu cùng nhau thảo luận vấn đề bệnh và quan hệ bác sĩ bệnh nhân sao?

Phòng Y tế gọi cho tôi, nói Chủ nhiệm Lâm bị cách chức khỏi phòng khám bệnh, bảo tôi đến phòng khám bệnh cấp cứu, sao lại thế này? Tiêu Tiêu vẫn chưa về, bây giờ lại thêm người bị cách chức, có để cho người ta sống không vậy? Thấy khoa Cấp cứu dễ bắt nạt lắm đúng không, động một chút là đình chỉ cách chức, dựa vào cái gì hả? Thôi Phượng Dương làm Chủ nhiệm quá bất lực rồi!
Ông càng nói càng tức, vỗ mạnh xuống bàn.

Con nghe Mễ Lan nói Chủ nhiệm Lâm bị cách chức, tưởng là nói đùa thôi...
Trong phút chốc, An Phi không kịp phản ứng, mọi chuyện đã trôi qua được một tuần rồi, tại sao đột nhiên nhắc lại thế? Vả lại, vừa lên là xử phạt ngay, không có quá trình điều tra nào cả, rất bất thường. Hơn nữa, với tính tình của Chủ nhiệm Thôi, sao có thể chấp nhận được phương án xử lý vô lý của khoa Y tế?
Phòng giảng dạy cấp cứu lầu hai, buổi chiều mùa hè, ánh mặt trời chói chang rọi vào cánh cửa sổ lớn, nửa căn phòng tràn ngập ánh sáng. Ba người đang ngồi trong phòng, ánh mặt trời không rọi vào bên đây, dường như bọn họ vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt, giờ phút này, ai nấy đều im lặng, không khí nặng nề và ngại ngùng.

Trưởng khoa Tưởng, người của khoa Cấp cứu không sợ đổ máu đổ mồ hôi, nhưng chúng tôi không thể đã đổ máu, đổ mồ hôi rồi lại còn phải rơi lệ, không thể bị chiến hữu đâm sau lưng!
Lời nói của Thôi Phượng Dương không hề nhân nhượng, nhắm thẳng vào hành động của ông.

Đây là chỉ thị của Viện trưởng, tôi thật sự bất lực mà.
Trưởng khoa Tưởng cảm thấy sau lưng lạnh toát, giống như Viện trưởng đang nhìn mình chằm chằm.

Nếu anh đã không tự quyết định được thì tôi dẫn chị ấy đi tìm Viện trưởng.
Thôi Phượng Dương đưa tay kéo bàn tay đỏ bừng vì chà xát vào nhau của Lâm Tuyết Mai, chuẩn bị đến phòng làm việc của Viện trưởng.
Không nói đến chuyện Chủ nhiệm Lâm là một trong hai nguyên lão của khoa Cấp cứu, ở bệnh viện chỉ có bà có nhiều năm kinh nghiệm và quan hệ, cũng không đến nỗi vì một lời chỉ trích mà bị cách chức chứ? An Phi cảm thấy không thể tin nổi tin đồn này được. Cô chau mày
hả
một tiếng. Sắc mặt Lý Mộc Tử u ám, cô ấy biết trước giờ bệnh viện không có lửa thì sao có khói, huống chi tạm thời cách chức không phải là chuyện nhỏ, không thể nào là thông tin sai lệch được.
Cửa phòng trực đột nhiên bị mở ra, Hàn Kiến Quốc mặt lạnh đi vào.

Chủ nhiệm Hàn, sao chú lại về đây, không phải hôm nay chú trực phòng khám bệnh à?
Tim An Phi đập nhanh hơn, hay là thật sự đã có chuyện rồi?

Chị Lâm, tôi đã từng ở khoa Cấp cứu, quan hệ của chúng ta cũng khá tốt, tôi rất tôn trọng chị, sẽ không nhắm vào chị đâu. Tạm thời cách chức là quyết định của Viện trưởng, phòng Y tế chúng tôi chỉ chấp hành theo thôi.
Trưởng khoa Tưởng đến phòng cấp cứu tuyên bố chuyện này, ông thấy đến là đã có thành ý rồi, dù sao gọi điện bảo bọn họ đến phòng Y tế chỉ là để phù hợp hóa trình tự.
Lúc ông nhận được thông báo từ Viện trưởng, ông cũng không hiểu lý do ra sao, trong chuyện này, ông là người biết đầu biết đuôi, còn từng đàm phán với người nhà cùng Vương Dịch Tường, ông biết người nhà, nhất là người đàn ông trung niên kia không phải là người lương thiện. Nhưng mọi chuyện đã trôi qua một tuần rồi, bây giờ đột nhiên lôi ra trách móc, đã vậy còn vơ đũa cả nắm, không thấy hỏi khoa Y tế tình huống lúc đó thế nào, cũng không có bằng chứng liên quan.

Tôi đã vất vả ở bệnh viện vài chục năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, lúc về hưu lại nhận một án phạt, anh bảo tôi phải giấu khuôn mặt già nua này đi đâu đây?
Lâm Tuyết Mai mạnh mẽ cả đời, đối với bà, lần đả kích này đơn giản chỉ là chuyện không may. Hốc mắt bà đỏ hoe, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác, bà kiên cường kìm nén.
Mọi chuyện lâm vào thế bí. Chủ nhiệm Thôi đành an ủi Lâm Tuyết Mai, sẽ nhanh chóng tìm Viện trưởng hỏi rõ nguyên nhân.

Trong phút chốc, cả khoa Cấp cứu đều bàng hoàng, không ai biết nguyên nhân của trận phong ba này, cũng không biết sẽ còn dính dáng đến ai nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.