Chương 217: Ý KIẾN


Lý Mộc Tử với Lâm Tuyết Mai thì bình thường, thậm chí có đôi lúc cô ấy hơi bất mãn với hành động của bà, chuyện đến nước này, c8ô ấy cũng rất đồng cảm, không đành lòng đứng nhìn bà bị xử phạt vô cớ như vậy. Nhưng trong nhóm người, cô ấy là người lý trí n3hất, hiểu rõ bọn họ không có cách nào xoay chuyển thế cục được, người duy nhất có thể cứu vãn cục diện chính là Chủ nhiệm Thôi9. Vậy nên mọi người nói chuyện, cô ấy chỉ nghe, không nói gì.


Nếu không được nữa thì ngày nào tôi cũng đến phòng làm 6việc của Viện trưởng ngồi, tìm ông ấy nêu ý kiến, cùng lắm thì tôi bị cách chức cùng chị ấy thôi.
Hàn Kiến Quốc đã lớn tuổi, 5già đời, thời gian làm việc ở bệnh viện lâu hơn Viện trưởng, dự định nếu thật sự không được thì đi ăn vạ. Ông và Lâm Tuyết Mai là đồng nghiệp lâu năm với nhau, cùng chung hoạn nạn, bây giờ thấy bà bị xử phạt thế này, ông là người khó chịu nhất.


Mọi người mệt mỏi cả ngày rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện không thể xử lý nhanh được, không chừng ngày mai sẽ có sự thay đổi mới.
Dư Hạo Nhiên thấy mọi người thảo luận một lúc lâu rồi nhưng chưa tìm ra phương án nên khuyên mọi người về nghỉ. Anh ấy là một anh béo vô tư, hiếm khi để bụng chuyện gì.

Ba bấm ngón tay tính toán...
An Quốc Cường nheo mắt lại, tạo dáng thầy bói.

Ba mau nói xem sao lại như vậy, khoa bọn con nhốn nháo vì vụ này, hỏi thì không ai biết đầu đuôi ra sao, Vương Dịch Tường cũng không biết, sao ba biết được vậy?
An Phi sốt ruột lắc An Quốc Cường, vừa làm nũng vừa ăn vạ.

Đừng lắc nữa, người ba này của con già rồi bị con lắc không chịu nổi đâu...
An Quốc Cường giơ tay ngăn An Phi, bảo cô ngồi xuống, từ từ kể lại.
Cả nhà An Phi đều sống trong thành phố, nhưng ông bà nội và nhà bà ngoại đều ở nông thôn, nên cô tiếp xúc với người nông thôn rất nhiều, nhưng chẳng biết tại sao, cảm giác mẹ Vương mang lại cho cô tuyệt đối không hiền hòa tí nào, lúc gặp cô, mẹ Vương dường như có cảm giác hơn hẳn, giống như là cô muốn cột mình gả cho Vương Dịch Tường vậy, trong lòng bà ấy, ai gả cho con trai bà ấy cũng là leo cành cao.
An Phi nhìn cửa sổ xe, cô cười, nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, cô hiểu, cô hơi mất lòng tin vào tương lai của hai người bọn họ. Cô không dám tưởng tượng, Cát Phù Dung và mẹ Vương có thể trở thành một đôi thông gia hài hòa, viễn cảnh này hơi xa xôi.
Về đến nhà, An Quốc Cường ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy An Phi về, ông chủ động gọi:
Phi Phi, lại đây ngồi nói chuyện với ba.


Buổi tối anh trực thì kiềm chế một chút, đừng gây thêm chuyện nữa, khoa chúng ta không chịu nổi giày vò gì nữa đâu.
Lý Mộc Tử nhíu mày.

Nói như kiểu cậu lên làm phó Chủ nhiệm rồi vậy.
Dư Hạo Nhiên vốn chỉ muốn không khí sôi nổi lên một chút, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, anh ấy lập tức hiểu ra mình nói sai rồi. Tự vạch áo cho người xem lưng, sau khi Lâm Tuyết Mai xảy ra chuyện, chức vụ phó Chủ nhiệm không cần nghĩ nhiều nữa, anh ấy đâm thẳng vào vết thương của người ta.
Vương Dịch Tường vẫn còn ở lại phòng bệnh với chị gái, An Phi tự đi xe buýt về. Trên đường, cô không ngừng nhớ lại cảnh gặp mặt người nhà họ Vương, cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai, nhưng không biết sai chỗ nào. Ai cũng nói yêu nhau thì dễ, ở chung thì quá khó. Ở chung không phải chỉ là chuyện của hai người, còn phải ở cùng nhà với gia đình đối phương, nghĩ tới mẹ của Vương Dịch Tường, An Phi lại phiền lòng, đó là mẹ chồng tương lai của cô sao?
An Phi uể oải nhận lời, về phòng ngủ thay quần áo, rồi ngồi cạnh An Quốc Cường, ngáp dài:
Ba, sao ba về sớm vậy.


Không đi làm, hôm nay đi dự quốc hội nhân dân, có phải hôm nay khoa các con có phó Chủ nhiệm bị xử phạt không?
An Quốc Cường nói thẳng vào vấn đề, giọng nói không lớn, ra vẻ bí mật hỏi.

Sao ba biết được?
An Phi nghi ngờ nhìn ba mình.
Thì ra lúc sáng họp, một người đại biểu nhân dân toàn quốc tố cáo trước mặt mọi người bệnh viện nhân dân thành phố L tồn tại tình trạng chuyển bệnh nhân nhận hoa hồng, còn tố cáo trước mặt mọi người, Lâm Tuyết Mai khoa Cấp cứu vì nhận tiền hoa hồng mà chuyển bệnh nhân lung tung, làm bệnh nhân tử vong, khoa Y tế không chỉ không điều tra mà còn bao che đương sự.

Lời nói này làm cả hội trường ồ lên, Thị trưởng, phó Thị trưởng và lãnh đạo thành phố các cấp yêu cầu bệnh viện nhân dân thành phố L giải thích trước mặt mọi người. Chuyện này Viện trưởng hoàn toàn không biết gì cả, trong phút chốc chỉ ấp úng không biết nói gì. Trưởng bí thư Lâm nhân cơ hội châm dầu vào lửa, nói bệnh viện nhân dân thành phố L thực sự tồn tại một vài vấn đề, gần đây nhân dân có rất nhiều ý kiến, thường xuyên gây tranh cãi trong việc điều trị.

Rất nhiều người cũng hiểu lời nói của ông ta ám chỉ điều gì, dù sao mấy tháng này chuyện của Lâm Mộng Phạm huyên náo cả đại viện, ai cũng biết cả. Không ít người lập tức phụ họa theo, nói nhận hoa hồng là y đức có vấn đề, nhất định phải xử lý nghiêm khắc; có người nói bệnh viện phải nâng cao ý thức phục vụ; có người nói bệnh viện thu lệ phí cao, rất loạn, danh sách chỉ định khó hiểu, trong phút chốc, sắc mặt của Viện trưởng bệnh viện thành phố không khác gì gan heo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.