Chương 218: CẦU XIN


Cuộc đời chị chưa từng có hai chữ thất bại trong từ điển, bây giờ chị phải làm thế nào để cứu vãn cục diện thê lương này đây?

Khoa Cấ8p cứu ban đêm, từng chiếc xe 120 rít gào chạy đến, bỏ bệnh nhân xuống rồi vội vàng rời đi, hộ lý nhận bệnh nhân sắp xếp đâu vào đấy, nhân vi3ên phòng cấp cứu bận rộn, bệnh nhân trong phòng theo dõi nối đuôi nhau truyền dịch, người nhà phòng giám sát ngồi bên ngoài chờ đợi hy vọng.9

Đi thôi, lên lầu nói chuyện.
Viện trưởng khoát tay với tài xế, tài xế xoay người lái xe đi.
Nhà Viện trưởng diện tích hơn 180 mét vuông, trong phòng khách rộng rãi đặt một bộ sofa bằng da thật, dọn dẹp không dính chút bụi nào, kế bên sofa đặt một chậu cây cao cao, giữa đám cây là một bể cá thủy tinh có hơn mười con cá vàng, thỉnh thoảng bơi qua bơi lại, làm cả căn phòng có sức sống bừng bừng.

Phượng Dương? Chị đợi tôi à?
Viện trưởng thấy chị xuất hiện, tỉnh rượu một nửa, đương nhiên ông biết vì sao chị đến đây.

Buổi chiều tôi đến phòng làm việc không gặp được anh, hết cách nên tôi mới phải đến tận nhà anh.
Thôi Phượng Dương thoải mái cười giải thích.
Viện trưởng vội vã lật xem thử rồi ném lên bàn trà, khóe miệng mỉm cười, ngả người vào sofa nói:
Phượng Dương à, chị cảm thấy bây giờ sự thật còn quan trọng sao, có người quan tâm sao?


Viện trưởng xem lại những lời mình nói đi, sự thật ra sao thì chị Lâm quan tâm, tôi quan tâm, những người ở khoa Cấp cứu quan tâm, tất cả bác sĩ lâm sàng đều quan tâm. Nhân viên làm việc ở tuyến một không sợ khóc không sợ mệt, đổ máu đổ mồ hôi, nhưng không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào, anh là Viện trưởng của chúng tôi, là hậu thuẫn của chúng tôi, anh không nói thay cho chúng tôi thì ai sẽ nói đây, anh không giúp chúng tôi làm chủ thì ai sẽ làm đây?
Lời nói lúc nãy của Viện trưởng rất rõ ràng, nhưng lời nói của Thôi Phượng Dương còn rõ ràng hơn Viện trưởng.

Có những oan ức không chỉ các chị phải chịu mà tôi cũng bị vạ lây, sự phát triển của bệnh viện không thể thiếu sự ủng hộ của chính phủ.
Viện trưởng cũng từng bước đi lên nên ông cũng biết nỗi khổ của lâm sàng.

Nếu nhất định phải có người chịu trách nhiệm, tôi tình nguyện từ chức nhận lỗi, mong anh giữ lại chị Lâm, đừng làm tổn thương mọi người.
Thôi Phượng Dương thành khẩn nói.

Người ta tố cáo bà ấy được chia tiền, tiền hoa hồng đã nhận chưa? Bệnh nhân đã chết chưa? Bà ấy oan uổng cái gì?
Viện trưởng đã im lặng ở hội trường cả một ngày, cứ nhắc đến việc này là tức giận không có chỗ xả, giọng nói chợt lớn lên.

Chính bệnh viện cũng ngầm đồng ý chia hoa hồng là để tăng số lượng bệnh nhân cho khoa Y học hạt nhân. Vả lại với tình trạng lúc đó của bệnh nhân, dù nằm ở phòng bệnh nào thì cũng tử vong thôi, tôi đã mang bản tường trình của sự việc đến, anh xem một chút sẽ hiểu được.
Chủ nhiệm Thôi lấy bản tường trình Lâm Tuyết Mai viết từ trong túi ra.
Trong vườn hoa có đủ các loài hoa, có hoa dạ lý hương, hoa hồng, cây mắc cỡ v.v, hương thơm ngào ngạt, chị ngồi một lúc, đặt túi trên đùi, Cao Kiến Huy đi ra ngoài họp, trong nhà không có ai, chị cũng không có tâm trạng ăn cơm, cứ lẳng lặng ngồi đó, lâu lâu có người quen đi ngang qua lại chào hỏi mấy câu.
9 giờ rưỡi, xe của Viện trưởng xuất hiện, bước chân ông xuống xe hơi lảo đảo, xem ra đã uống rượu, tài xế dừng xe rồi đỡ Viện trưởng lên lầu. Thôi Phượng Dương hơi do dự, rồi bước nhanh về phía trước, lên tiếng chào Viện trưởng.
Trong đầu Thôi Phương Dương nhớ lại lúc ba người An Phi không tình nguyện đến khoa Cấp cứu, nhớ lại lúc tiếc nuối khi mọi người khô6ng lấy được huy chương trong cuộc tranh tài, nhớ lại lúc chị nói đến hạng mục kỹ thuật mới, mọi người ai cũng hứng khởi, nhớ lại cảnh mọi ng5ười cố gắng hết sức để cứu người trong vụ tai nạn xe cộ, nhớ lại tham vọng trở thành đơn vị cấp cứu số một, nhớ lại lúc mọi người bị bao vây nhưng vẫn giữ vững cương vị, nhớ lại lúc Lô Thanh quyết đoán sinh mổ cho bệnh nhân, nhớ vẻ mặt đau lòng của mọi người khi biết Lâm Tuyết Mai bị cách chức tạm thời.
Chị từ từ đứng dậy, đi ra khỏi phòng giảng dạy.

Sao không vào nhà đợi, chị dâu có ở nhà đấy.
Viện trưởng khách sáo nói.

Tôi cũng rảnh rỗi đi dạo một chút, tiện thể đợi anh luôn.
Thôi Phượng Dương biết nếu chị vào nhà Viện trưởng, chưa chắc vợ Viện trưởng sẽ để chị đợi đến tận bây giờ.
Đi vào cánh cửa nhỏ dưới cây phượng hoàng, chị trở về khu nhà, chị đứng đợi dưới nhà Viện trưởng, chiều nay chị đến phòng làm việc của Viện trưởng ba lần bốn lượt nhưng không tìm được người, chị quyết định đến nhà ông, dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay chị cũng phải gặp được ông.
Sau khi nghe ngóng tin tức dưới lầu nhà Viện trưởng, biết tối nay ông vẫn chưa về, Thôi Phượng Dương không lên lầu mà tìm ghế đá ngồi xuống, lẳng lặng đợi ông về.

Phượng Dương, chị đang ép buộc tôi.
Chủ nhiệm Thôi đến khoa Cấp cứu được một năm, thành tích bày ngay trước mắt, nhất là chị đã bỏ rất nhiều công sức ở phòng bệnh tạm thời, giải quyết vấn đề lớn của Viện trưởng, bây giờ xử phạt chị, khoa Cấp cứu chắc chắn sẽ có tiếng oán thán khắp nơi, vả lại cũng sắp đến thời gian khảo sát bệnh viện hàng đầu rồi. Biết rõ bây giờ không thể thay chị được, vậy mà còn lấy chuyện từ chức ra nói, rõ ràng là lấy tiến làm lùi, uy hiếp ông, mặt Viện trưởng khẽ biến sắc.

Cho dù anh không đuổi tôi, tôi cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục đi đến đích cùng mọi người nữa, bây giờ khoa Cấp cứu không ổn định, tôi không biết có nên...
Một người lúc nào cũng mạnh mẽ như Thôi Phượng Dương, bây giờ cảm xúc vô cùng tồi tệ, vừa tức giận vừa nghẹn ngào.
Viện trưởng kể lại quốc hội nhân dân hôm nay, ông hỏi:
Lúc đó cả hội trường đều nhìn vào tôi, nếu tôi không xử phạt Lâm Tuyết Mai, mọi người sẽ nghĩ tôi bao che cho nhân viên, không biết phân biệt tốt xấu! Chị nói xem, tôi còn có thể làm gì được nữa?


Nhưng trong chuyện này chị Lâm bị oan, khoa Cấp cứu bị oan.
Thôi Phượng Dương bình tĩnh, gằn từng tiếng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.