Chương 219: CUỘC HỌP SÁNG SỚM
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1108 chữ
- 2022-02-06 09:38:18
Trong mắt người khác, anh là người đàn ông kim cương, hoàn toàn xứng với An Phi, nhưng trước mặt An Phi, không hiểu sao anh lại tự ti, không muốn c8ô biết tình hình gia đình nhà mình. Những cô bạn gái cũ của anh, bọn họ tiếp cận anh bằng khuôn mặt xinh đẹp và gia thế, trước mặt bọn họ, anh khô3ng hề cảm thấy bối cảnh gia đình sẽ mang đến phiền phức gì, bởi vì anh biết, mặc kệ gia đình anh có thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ không rời 9bỏ anh, anh có sức hấp dẫn riêng làm bọn họ không thể kháng cự được.
Nhưng An Phi thì khác, từ trước đến giờ anh không nắm chắc được cô mu6ốn thứ gì. Cô vẫn lúc gần lúc xa với anh, anh muốn quan hệ của hai người tiến thêm bước nữa, cô lại uyển chuyển né tránh, tuy không nói nhưng anh 5vẫn thấy sự thất vọng trong ánh mắt cô. Đối với cô, tiền không có quá nhiều sức hấp dẫn, anh mua túi hàng hiệu, mua trang sức cho cô, nhưng cô rất ít dùng, cô thấy thoải mái là được rồi.
Tôi không quan tâm người mới người cũ gì, không quan tâm ai là bác sĩ nội trú hay bác sĩ Chủ nhiệm, không quan tâm ai là bác sĩ hay y tá, chỉ cần là người của khoa Cấp cứu đều phải tự đề cao yêu cầu của mình. Làm việc không trốn tránh, có việc không nghỉ trực, xảy ra chuyện thì xử lý ổn thỏa. Người thâm niên ít không khám được thì hỏi người thâm niên cao, người thâm niên cao khám không ra thì thảo luận tập thể, có gì nghi ngờ thì mời hội chẩn, ai tự quyết định mà xảy ra vấn đề thì tự chịu trách nhiệm.
Nói xong, trong phòng bệnh lặng như tờ, ai cũng rùng mình.
Trước giờ, mặc dù quan hệ của mọi người ở khoa Cấp cứu rất hòa hợp, nhưng vẫn chiến đấu một mình, ý của Chủ nhiệm rất rõ ràng, dùng tập thể để thay thế cho năng lực cá nhân, sử dụng hệ thống hội chẩn của bệnh viện nhằm tránh thu nhận và chữa trị cho bệnh nhân sai lầm, và các vấn đề nan giải khác. Nếu lúc đó Lữ Tiêu Tiêu và Lâm Tuyết Mai mời hội chẩn, có thể sẽ tránh được ít trách nhiệm.
Vẻ mặt Chủ nhiệm không hề vui vẻ tí nào, sau khi mọi người phát hiện ra, phấn chấn biến thành im lặng, mọi người yên lặng nhìn chằm chằm Chủ nhiệm.
Bệnh viện không xử phạt chúng ta không có nghĩa là công việc của chúng ta không có vấn đề gì, tôi nghĩ vấn đề của chúng ta chắc hẳn mọi người cũng rõ hơn ai hết. Qua 2, 3 tháng nữa, tòa nhà mới sẽ bắt đầu đi vào hoạt động, khoa chúng ta phải chuyển vào khu mới, cũng triển khai công tác đánh giá bệnh viện hàng đầu. Tôi đã đảm bảo với Viện trưởng, khoa Cấp cứu tuyệt đối sẽ không ngáng chân bệnh viện trong quá trình đánh giá, mọi người cảm thấy có thực hiện được mục tiêu này không?
Ánh mắt sáng quắc của Chủ nhiệm đảo qua mọi người.
Yêu đương đối với tuổi 28 của anh thuộc loại xa xỉ, anh cần một gia đình, mà yêu đương với An Phi, mọi thứ tự nhiên như không khí, cô không muốn bước chân vào cung điện hôn nhân quá sớm. Từ lúc quen nhau trên mạng, hai người đã quen nhau hơn ba năm, nhưng xác định quan hệ yêu đương chưa đến nửa năm, anh không có dũng cảm thổ lộ tất cả với cô, anh đợi cô từ từ đến gần.
Cuộc gặp mặt hôm nay, cả chị gái và mẹ đều không hài lòng với An Phi đúng như những gì anh dự đoán, trong mắt bọn họ, An Phi không phải là người yên phận, trong mắt bọn họ, cô mạnh mẽ và kiêu ngạo, không thuộc phạm trù bọn họ có thể hiểu được cô, bọn họ cảm thấy phụ nữ thì phải ngoan ngoãn và khôn khéo. Đương nhiên, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ chia tay cô chỉ vì bọn họ.
Anh nói rõ ràng với chị gái và mẹ, An Phi là người vợ anh đã chọn, cả đời này sẽ không thay đổi. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, anh cảm thấy rất bình thường. Đến tận bây giờ, bọn họ lúc nào cũng khoan dung, nhân nhượng với anh, anh tin bọn họ sẽ chấp nhận An Phi thôi.
Nhìn cửa sổ phòng An Phi vẫn sáng đèn, anh biết cô vẫn đang đợi anh. Cảm giác có người đợi thật tốt, bước chân anh nhẹ nhàng, trái tim mệt mỏi cả ngày cũng trở nên dễ chịu hơn.
Cuộc họp sáng hôm sau, Chủ nhiệm Thôi tuyên bố hai việc, việc thứ nhất Chủ nhiệm Lâm tạm thời cách chức một tuần để điều tra, sau một tuần sẽ làm việc bình thường, việc thứ hai là xét thấy khoa Cấp cứu thiếu nhân lực nghiêm trọng, Lữ Tiêu Tiêu sẽ được về làm việc trước một tháng. Mọi người bắt đầu vui vẻ, ngày hôm qua vẫn còn mặt ủ mày chau nghĩ biện pháp, không ngờ Chủ nhiệm đã giải quyết xong mọi chuyện.
Chủ nhiệm vạn tuế!
Trong giây lát, tiếng khẩu hiệu phấn chấn vang lên, giọng nói cao thấp nối đuôi nhau.
Phi Phi, anh về nhà rồi, ngủ ngon.
Tin nhắn viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng chỉ gửi mấy từ vô cùng đơn giản.
Ngủ ngon.
Tin nhắn hồi âm nhanh chóng, còn đơn giản hơn cả anh, anh cười khổ, tắt đèn trước cửa sổ.
Chủ nhiệm, ai tự quyết định mà xảy ra vấn đề thì tự chịu trách nhiệm là có ý gì, chị nói rõ ràng một chút được không?
Trong nhóm người, An Phi nhanh nhạy đặt câu hỏi, Lý Mộc Tử ngồi cạnh giơ tay ngăn cô lại, nhưng không ngăn được.
Lý Mộc Tử nhíu mày nhìn An Phi, âm thầm thở dài, bây giờ Chủ nhiệm đang phát biểu, có chuyện gì thì em cứ nghĩ thôi chứ đừng nói, dù sao trước mặt đông người phải nghe Chủ nhiệm nói trước chứ không phải là làm chim đầu đàn?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.