Chương 240: NHẬN NUÔI


An Phi vốn muốn về nhà xem Olympic, nhưng ra ngoài quá nóng bức, cô hơi do dự, quyết định quá giang xe Vương Dịch Tường. Cô gửi tin nhắn, 8bảo anh phẫu thuật xong thì gọi cho cô. Cô rảnh rỗi chán nản, đột nhiên nhớ đến cô bé không ai nhận ở phòng giám sát khoa Nhi, đã một thá3ng rồi, cô bé chắc cũng biết lật người rồi, không biết có ai nhận nuôi chưa.

Cô đi theo con đường nhỏ đến tòa nhà khoa Nhi, đi và9o phòng giám sát khoa Nhi. Y tá mở cửa hỏi cô tìm ai, cô nói tìm bác sĩ điều trị, bác sĩ trực ca vội đi ra, cô ấy mặc đồ cách ly, đeo khẩ6u trang, mũ, không nhìn thấy mặt, An Phi đang suy nghĩ phải tìm cớ gì thì người vừa đến đã nhiệt tình chào hỏi cô:
An Phi, sao em lại đế5n đây, có việc gì à?


Vừa nghe giọng nói, An Phi vui mừng, là Vương Thái Bình, cô từng gặp ở khoa Nhi.

Chị đã suy nghĩ lâu rồi, chị nhận nuôi con bé là thích hợp nhất, Tiểu Vĩ đi nước ngoài rồi, hai ông bà cụ trong nhà có thể giúp chị chăm hai năm. Con bé sinh ra chưa từng được uống sữa mẹ, cơ thể yếu ớt, chị là bác sĩ khoa Nhi, không ai thích hợp để nuôi con bé hơn chị.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Chủ nhiệm Thôi không rời khỏi cô bé, làm Vương Thái Bình và An Phi tin tưởng chị, chị không phải đang nói đùa.
Điện thoại của An Phi vang lên, là Vương Dịch Tường gọi đến, cô không nhận, chào tạm biệt Vương Thái Bình và Chủ nhiệm Từ rồi vội vàng thay quần áo đi ra.

Phẫu thuật xong rồi à, anh đang ở đâu thế?
An Phi gọi lại cho anh.

Em ấy cũng đến thăm Tiểu Mỹ đấy.
Vương Thái Bình giải thích hộ An Phi.

Ồ, trùng hợp thật, chị tan làm rảnh rỗi nên đến thăm con bé một chút, con bé càng ngày càng đáng yêu, sắp biết lật người rồi.
Nói đến cô bé, Chủ nhiệm Thôi nói rất nhiều.

Một tháng trước em có đến đây, hôm nay tan làm không hiểu sao lại nhớ đến cô bé, so với lần trước em gặp thì cô bé đã mập hơn rồi, trên mặt có thịt rồi này, xinh đẹp quá đi.
An Phi sờ cái chân nhỏ của cô bé, rất mềm mại, làm người ta cũng mềm lòng theo. Tiểu Mỹ bị cô sờ vào, nở nụ cười khanh khách, chân đạp loạn cả lên.

Nhưng chúng ta không thể cứ nuôi cô bé mãi được.
Vẻ mặt Vương Thái Bình khổ sở. Cô ấy cũng không nỡ, dù sao đứa bé cũng được sinh ra và nuôi lớn ngay trước mặt mọi người, nuôi mèo nuôi chó còn có tình cảm, chứ huống chi là một đứa bé.

Chị nuôi con bé.
Một câu nói của Chủ nhiệm Thôi làm Vương Thái Bình và An Phi đều hoảng sợ.

Chị đồng ý, nhưng Chủ nhiệm Cao có đồng ý không? Con nhà chị cũng đi nước ngoài rồi, hai người vừa mới an nhàn không được bao lâu, bây giờ nuôi thêm một đứa bé không rõ lai lịch làm gì, nhỡ sau này có chuyện...
Vương Thái Bình ấp úng, không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy Chủ nhiệm Thôi không phù hợp để nhận nuôi Tiểu Mỹ.

Người nhà không nhận về, Tiểu Mỹ cứ ở phòng giám sát thế này sao?
An Phi tò mò hỏi Vương Thái Bình, lần trước đến y tá cũng không nói rõ ràng.

Khoa Y tế đã liên hệ với viện mồ côi rồi, bọn họ chắc sẽ nhận cô bé, các chỉ tiêu của Tiểu Mỹ đều bình thường, không phải là đứa trẻ bị khiếm khuyết gì cả, hy vọng viện mồ côi có thể giúp cô bé tìm một gia đình tốt.
Vương Thái Bình bất lực nói.

Còn chưa đến ba tháng mà đã bị đưa đến viện mồ côi thì quá tàn nhẫn, mấy chị ở đó làm sao biết cách chăm sóc đứa bé nhỏ thế này.
Chủ nhiệm Thôi bất mãn nói, chị thường xuyên đến đây thăm Tiểu Mỹ, không biết tại sao, dù công việc có bận rộn mệt mỏi đến cỡ nào, nhìn thấy cô bé tâm trạng lại dịu xuống.

Mấy ngày trước, khoa bọn em có cứu một đứa trẻ ba mẹ đều mất, lần trước em sang thăm bệnh nhân khác, y tá nói người nhà không chịu đón con bé về, cũng lâu rồi, không biết bây giờ đứa bé thế nào nên em đến xem một chút.
Nếu là người quen, An Phi không cần kiếm lý do nữa, ăn ngay nói thật, cô biết tính Vương Thái Bình rất tốt, sẽ không làm khó cô.

Em tới rất đúng lúc, Chủ nhiệm Thôi đang ở đây.
Vương Thái Bình mời cô vào, tiện thể cho cô một bất ngờ.

Chủ nhiệm Thôi đang ở đây sao? Chị ấy đến để...
An Phi dừng chân, không ngờ bây giờ lại trùng hợp gặp như vậy.

Giống em thôi, đến thăm Tiểu Mỹ, bọn chị tự đặt tên cho cô bé đó. Cô bé này sinh ra thật xinh đẹp, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.
Vương Thái Bình gọi tên cô bé, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Thay quần áo và giày xong, đội mũ, đeo khẩu trang, An Phi đi theo Vương Thái Bình vào trong, quả nhiên vẫn thấy Tiểu Mỹ ở chỗ lần trước, giường trẻ sơ sinh sắp xếp đơn giản, một bóng dáng cao lớn ngồi bên cạnh, chăm sóc em bé trên giường. Chủ nhiệm bình thường mặt lạnh, bây giờ lại cúi đầu trước giường đùa với một em bé sơ sinh, qua lớp khẩu trang cũng có thể cảm nhận được chị khẽ nở nụ cười, mặt mày hớn hở.

An Phi, em đến khám cho bệnh nhân à?
Chủ nhiệm Thôi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy An Phi, chị ngạc nhiên hỏi.

Ở phòng CCU nghỉ ngơi một chút, mồ hôi đổ đầy người, đứng phẫu thuật 2 tiếng đồng hồ, chân anh tê cứng hết rồi.
Vương Dịch Tường than thở với cô trong điện thoại, giọng nói vẫn dịu dàng như nước.


Em chờ anh về nhà cùng, em đang ở dưới lầu khoa Nhi. Hay là em đến CCU tìm anh?
An Phi vô cùng nhớ anh, muốn gặp anh ngay lập tức.


Không cần đâu, 10 phút sau anh sẽ đến cửa khoa Cấp cứu, đợi anh về nhà cùng.
Nghe thấy An Phi đang đợi anh, người nào đó hăng hái trở lại.

Quan niệm thời gian của Vương Dịch Tường vô cùng cao, không giống với An Phi, nếu cô nói mười phút đến, có thể là mười phút sau mới bắt đầu nhúc nhích, mà còn phải xem tình hình trên đường nữa. Mười phút sau, xe Vương Dịch Tường đợi trước cửa khoa Cấp cứu đúng giờ, An Phi vội lên xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.