Chương 239: KHÔNG NHÌN THẤY
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1253 chữ
- 2022-02-06 09:39:10
Bọn em nhất định sẽ làm theo ý muốn của anh, anh mau đi đi, thấy nụ cười tỏa sáng của anh, bọn em không sống nổi đâu.
An Phi ngồi cười8 trên ghế đứng dậy không nổi.
Lục Viễn vứt trạng thái hài hước đi, biến thành tiến sĩ y học nghiêm túc, kỹ càng báo lại những đ3iều cần chú ý sau phẫu thuật với Lý Mộc Tử. Đầu tiên phải chú ý đến ăn uống, ít nhất phải nhịn ăn một tuần; thứ hai là đừng dùng thuốc 9chống đông máu quá liều, mặc dù là bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, dùng thuốc chống đông máu quá liều sẽ làm tắc động mạch, bất lợi với 6bệnh nhân.
Ông ấy có cần phải ở phòng giám sát 7 ngày không?
An Phi biết tính tình của ông cụ không tốt, lại tiếc tiền, không5 chịu ở trong này.
Trong phòng cấp cứu, Chủ nhiệm Lâm đang xử lý một bệnh nhân sốt cao, chẩn đoán là nhiễm trùng trực tràng cấp tính. Tạm thời không có bệnh nhân khác, An Phi chạy vào phòng khám bệnh khoa Ngoại thương tìm Lục Viễn, nói cho anh ta biết Mộc Tử mời khách, cả Tiêu Tiêu cũng cùng đến ăn, Lục Viễn nhanh chóng đồng ý, gửi tin nhắn cho Chủ nhiệm Từ, nói trong khoa bận nên không đến ăn trưa cùng được.
Ưu điểm lớn nhất của căng tin bệnh viện chính là nhiều đồ ăn, thích dùng chậu đựng, khuyết điểm lớn nhất chính là hương vị, ăn mười năm như một ngày, ngày nào cũng ăn không có cảm giác mới mẻ nào. Cao Dĩnh gọi bốn món mặn một món canh, bốn đĩa thức ăn chiếm nửa cái bàn, hơn nửa chậu lớn canh hải sản, một đống bánh bao, đầy cả một bàn. Mọi người ngồi xung quanh, vừa ăn được vài miếng, phòng cấp cứu lại có bệnh nhân bị đau bụng, đợi An Phi xong việc quay trở lại, tất cả mọi người đều đã ăn gần xong.
Mọi người không chịu đợi tớ một tí à!
An Phi nhìn thức ăn thừa trên bàn kêu lên.
An Phi đi đến cù Tiêu Tiêu, mọi người bật cười, Lý Mộc Tử gõ bàn một cái, sẵng giọng:
Đây là phòng làm việc, chú ý hình tượng, ăn nhanh rồi dọn dẹp thôi.
Đến khi An Phi ăn xong, Mễ Lan và Cao Dĩnh dọn dẹp bỏ vào bồn trước cửa, chút nữa sẽ có người đến dọn.
Ông cụ bị rách thực quản vừa nhận vào đã tỉnh lại chưa?
An Phi cầm ly nước hỏi, ông ấy được phẫu thuật gây mê toàn bộ, sau khi tỉnh lại mới được đưa về phòng bệnh, nhưng phòng giám sát không có quy định quá nghiêm khắc.
Tỉnh rồi, anh đã khám cho bệnh nhân rồi, phục hồi không tệ, nói chuyện hay phản ứng không có vấn đề gì cả, kiểm tra lại huyết sắc tố cũng không suy giảm, xuất huyết đã được khống chế.
Lý Mộc Tử vẫn chưa đáp, Lục Viễn đã cướp lời.
Là các anh phẫu thuật rất tốt.
An Phi khen.
Đội Trung Quốc mới giành được hai huy chương vàng, không biết lần này có vượt qua được kỷ lục không, có mấy bộ môn được kỳ vọng lấy huy chương vàng nhưng không được, tiếc quá.
Lữ Tiêu Tiêu hoàn toàn không để ý đến đoạn đối thoại của An Phi và Lục Viễn, cô ta trò chuyện về huy chương vàng Olympic cùng Mễ Lan và Vương Tân Cường - người do cô ta dẫn dắt.
Ai biết cậu bận đến khi nào, nào, cho cậu một cái bánh bao, ăn với canh hợp đó.
Lữ Tiêu Tiêu đưa cho cô một cái bánh.
Tớ ăn chén canh thôi, bánh bao không ăn nữa, giảm cân.
An Phi tức giận bĩu môi.
Lục Viễn nhanh chóng lấy một cái bát, bên trong chừa đồ ăn cho An Phi, anh ta cười nói:
Tiêu Tiêu chọc em thôi, mau ăn đi.
Mỗi người có một sở thích riêng, Chủ nhiệm Lữ là người nghiêm túc, chắc Tiêu Tiêu cũng thích kiểu mẫu đó. Tính tình Lục Viễn hoạt bát, em ấy không thích như vậy, vả lại thanh mai trúc mã đã quá thân quen rồi thì không còn cảm giác mập mờ nữa, yêu đương như tay phải nắm tay trái vậy, không có cảm giác gì cả.
Lý Mộc Tử nhỏ giọng giải thích.
Em cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, không quen nhau thì rất đáng tiếc.
An Phi tiếc nuối lắc đầu. Cô cảm thấy Lữ Tiêu Tiêu có phúc không biết hưởng, cô ta liên tục nhìn lầm người, đường tình duyên không như ý, rõ ràng là có người tốt nhất ở bên cạnh không rời không bỏ, nhưng cứ cố tình giả vờ không thấy.
Hạnh phúc là chuyện của hai người, một người cảm thấy hạnh phúc thì không được gọi là hạnh phúc. Chị phải làm việc rồi, em mau về đi, gần trưa rồi, Chủ nhiệm Lâm cũng phải tan ca rồi. Em làm việc xong thì đến đây cùng nhau ăn cơm, chị đã bảo Cao Dĩnh gọi nhiều thức ăn từ căng tin rồi, gọi Tiêu Tiêu và Lục Viễn luôn.
Đồng hồ trên tường điểm còn mấy phút nữa là 11 giờ, Lý Mộc Tử bắt đầu đuổi người.
Ngày mai có thể chuyển sang phòng theo dõi, nhớ những việc cần chú ý đó.
Lục Viễn chợt nhớ đến điều gì đó,
À, ngày nào anh cũng sẽ đến xem, mọi người không cần báo lại đâu.
An Phi lén cười, không lên tiếng, phòng theo dõi do Lữ Tiêu Tiêu trực, chắc Lục Viễn cũng ước gì mình có có cơ hội đến đó mỗi ngày. Cô cẩn thận xem bệnh án, phát hiện Chủ nhiệm Từ và Lục Viễn không chọn cách mổ mở lồng ngực, vạch thực quản, mở ra khâu lại, mà lại dùng nguyên lý chướng bụng nhân tạo, di chuyển cơ hoành, kéo thực quản vào khoang bụng để phẫu thuật. Vết thương để lại nhỏ hơn cách phẫu thuật truyền thống, phục hồi nhanh, nhưng nguy hiểm ở chỗ màng liên kết nội tạng bị đè nén có thể gây ra tình trạng đè nén tim.
Chủ nhiệm Từ lại chọn cách phẫu thuật nguy hiểm như vậy, rất khó tin, không phải ông ấy bình thường rất nhát gan, cẩn trọng sao? An Phi nghĩ đây chắc chắn là chủ ý của Lục Viễn, cô càng có thiện cảm với anh ta hơn. Đợi Lý Mộc Tử hết bận, An Phi lén hỏi cô ấy:
Chị Mộc Tử, Lục Viễn là người quá tốt, sao Tiêu Tiêu lại không thích thế?
An Phi thấy nụ cười trên mặt Lục Viễn cứng đờ rồi biến mất.
Bệnh án cảm nắng của giường 4 là một ca bệnh điển hình, Chủ nhiệm thông báo ngày mai thảo luận toàn khoa, các em có hứng thú thì đi thu thập chút tài liệu về cảm nắng đi, đừng để ngày mai bị gọi vào mà không biết nói gì.
Lý Mộc Tử ngắt lời thảo luận của nhóm Lữ Tiêu Tiêu, không biết cố ý hay vô tình.
Tối nay em còn muốn xem trận nhảy cầu, lại hụt rồi.
Lữ Tiêu Tiêu đau khổ nhíu mày chống cằm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.