Chương 281: ĐƯỜNG VÒNG


Cô dậy nấu một chén sủi cảo đông lạnh, lười biếng ra phòng khách xem tivi, rồi lại quay về nằm trên giường, tìm một quyển sách y tế tiếng8 Anh, lật chưa được vài trang, cô lại bắt đầu ngủ gục.

An Phi thích thực hành, cứ động vào sách là như củi mục, lúc mới lên đại 3học, nhìn thấy một đống sách vở chuyên ngành, cô suýt nữa đã phát điên, đến lúc thực tập mới đỡ hơn.

Đang định đi ngủ, chuông đi9ện thoại chợt reo lên, cô ỉu xìu nhận máy, giọng nói của Lữ Tiêu Tiêu truyền đến:
Phi Phi, cậu tỉnh ngủ chưa?

Trên đường đi, xe không đi đường cao tốc mà đi theo đường quốc lộ bình thường. Hai bên đường chỉ có làng mạc và thị trấn, ruộng ngô khắp nơi, bây giờ đúng là mùa thu hoạch ngô, thân cây vàng óng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
An Phi phấn khởi nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh đẹp, từ nhỏ cô đã sống trong thành phố, trừ những lúc đến nhà ông bà nội mới được nhìn thấy đồng ruộng.
Một mảnh đất khiến người ta cảm thấy kích động nhất là vào mùa gieo trồng, đồng ruộng xanh mướt khiến con người hy vọng mọi thứ đều suôn sẻ, một là mùa thu hoạch, hoa màu vàng óng mang lại cảm giác vui vẻ khi thu hoạch.

Quen lại người cũ rồi à?
Sau khi gặp chuyện không may, người đàn ông kia lập tức cắt liên lạc với Lữ Tiêu Tiêu, không có chút tình nghĩa nào. Nếu thật sự quen lại hắn ta, An Phi chắc chắn sẽ ngăn cản.

Không phải, sao có chuyện đó được, tớ đâu có bị mù.
Lữ Tiêu Tiêu nóng lòng bác bỏ ngay.

Vậy với Lục Viễn à?
An Phi cười như không, hỏi.

Vẫn chưa đâu, còn sớm, phía trước có trạm thu phí, chúng ta đi vòng vào thôn.
Anh giải thích đơn giản.

Trạm thu phí đắt lắm à?
An Phi biết trước giờ anh rất hững hờ với tiền bạc, không hiểu tại sao lại đi đường vòng, suy cho cùng thì đây là hành động tránh né quy định, không phù hợp với tính tình của anh.

Trạm thu phí thu 10 tệ, trong thôn thu 5 tệ thôi.
Anh cười cười.
Vương Dịch Tường đứng ở vườn hoa, đeo tai nghe, miệng ngâm nga hát, An Phi lặng lẽ đi qua, muốn dọa anh, vừa đưa tay chụp vai anh đã bị anh bắt được, đặt lên môi khẽ hôn.

Sao phát hiện ra em vậy?
An Phi hờn dỗi, bình thường cô rất ít làm nũng, nhưng ở bên cạnh anh cô lại thích ăn vạ với anh.

Biết gì che dấu vết, mở lối giữa ao bèo.
(1) Anh dùng một câu thơ của Bạch Cư Dị để trả lời, mắt nhìn thoáng qua bên cạnh.
Lo lắng cả đêm, buổi sáng An Phi thức giấc, đứng trước gương lựa đồ nửa ngày trời, cuối cùng cũng chọn được một bộ comple màu hồng, chất nhung, bên trên được đính cườm hình con bướm, quấn thêm một cái khăn lụa trắng, mang đôi giày thể thao màu trắng, vừa gọn gàng vừa không mất đi sức sống.
Lộ trình từ thành phố L đến nhà anh khoảng 45 phút, buổi tối đã hẹn 9 giờ sáng sẽ xuất phát. 8 giờ 45, bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới lầu, Vương Dịch Tường mặc bộ thể thao xám, đã sớm xuống lầu đợi cô.
An Phi uống một chút nước, đi toilet thêm lần nữa, rồi nói với mẹ đi chơi với bạn, trưa không về nhà, đúng 9 giờ, cô hít một hơi thật sâu, đi xuống lầu.

Không phải, tớ chỉ xem Lục Viễn là bạn bè thôi, là mẹ tớ giới thiệu, giáo sư đại học, người không tệ, nói chuyện hài hước.

An Phi có thể tưởng tượng được vẻ mặt hớn hở của cô ta khi nói chuyện, cô không khỏi đau lòng thay Lục Viễn.
Lúc ăn cơm tối, An Phi cứ do dự mãi, không biết có nên nói với mẹ chuyện ngày mai cô đi gặp gia đình Vương Dịch Tường không, cuối cùng lại sợ Cát Phù Dung lải nhải nên cô giấu luôn.

Vậy được rồi, tớ sẽ tìm người khác.
Lữ Tiêu Tiêu thất vọng nói.

Lại đi hẹn hò à?
An Phi nhớ lại lần trước gặp chuyện không may cũng là ngày cuối tuần cô ta tìm cô đổi ca, vậy nên cô hỏi tiếp.
Lữ Tiêu Tiêu không nói gì, trong điện thoại chỉ có tiếng cười ngại ngùng, giống như là ngầm thừa nhận.
Anh vừa lái xe, vừa để ý đến sắc mặt của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười đắc ý.
Đi được một nửa đường, anh nhanh chóng rời xa đại lộ, lái vào một con đường nhỏ gập ghềnh.
Cô khẽ nhíu mày:
Đến nhanh vậy sao?

(1) Trích từ thơ
Trì Thượng Nhị Tuyệt
của Bạch Cư Dị.
Cô nhìn theo mắt anh mới nhận ra, thì ra bóng dáng của cô đã bị lộ, gò má cô đỏ ửng, dùng sức rụt tay về nhưng không rụt lại được, bị anh nắm chặt.

Em yêu, đừng lộn xộn, về nhà với anh.
Anh dẫn cô đi đến cạnh xe.

Tỉnh ngủ lâu rồ6i, có việc gì à?
An Phi trực nửa ca đêm, theo lý mà nói mọi người sẽ không gọi điện cho cô trong khoảng thời gian này, sợ quấy rầy cô n5ghỉ ngơi.

Ngày mai cậu có bận gì không? Tớ muốn đổi ca với cậu.
Lữ Tiêu Tiêu ấp úng nói.

Ngại quá, ngày mai tớ có hẹn rồi.
An Phi nói thầm trong lòng, nếu cậu dời sang tuần sau thì tớ chắc chắn sẽ đồng ý, còn tuần này thì tớ đã hẹn ngày mai đi gặp mặt
ba mẹ chồng
rồi, chắc chắn không thể viện cớ từ chối được.

Ồ!
An Phi khó hiểu, chỉ rẻ hơn 5 tệ mà phải đi đường gập ghềnh thế này à?


Không phải là chuyện tiền bạc, mấu chốt là cái trạm thu phí này phải dẹp từ lâu rồi, nhưng cứ dây dưa không chịu dọn, không biết tiền thu được đi về đâu rồi.
Tính tình anh hơi giống với Chủ nhiệm Hàn, chống đối những chuyện nhìn không vừa mắt.


Người trong thôn cũng tự ra giá thu phí thôi, còn trạm thu phí thì minh bạch, không có trạm thu phí thì bọn họ cũng không thu được một đồng nào đâu. Huống chi, đây là chuyện phạm pháp mà các anh có thể tha thứ, nhưng Cục thu phí quốc lộ thì các anh lại không chịu bỏ qua, còn tự nhận là rất hợp lý nữa.
An Phi lắc đầu thở dài, cô cảm thấy buồn cười.

Vương Dịch Tường cười theo, bọn họ chỉ tìm cách hả giận thôi, chứ còn hợp lý hay không, có nên hay không thì không quan tâm.

Đi thêm một đoạn, xe rẽ vào một con phố nhỏ trong trấn, đứng trước cửa sân.

Vương Dịch Tường xuống xe, mở cửa, lái xe vào.

Nhà tọa lạc hướng Nam Bắc, diện tích nền khoảng 267 mét vuông, sát đường là nhà mái ngói năm gian, có cửa mở ra ngoài, trong sân có một tòa nhà hai tầng. Xe có thể lái vào trong được, đứng ở cổng vòm, trên tường là bức tranh sơn thủy gạch men.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.