Chương 282: CUỘC SỐNG NÔNG THÔN


Mẹ Vương ân cần mời ngồi, An Phi khách sáo cảm ơn, ngồi xuống ghế sofa cho một người, Vương Dịch Tường giơ tay thử độ ấm của trà, đứng dậ8y lấy ấm trà lên, rót cho An Phi một tách.

Hương trà bay khắp nhà, là mùi trà nhài thường thấy ở miền Bắc, An Phi bưng tách trà 3nóng trong tay, hơi ấm truyền đến.
Mẹ Vương không ngồi xuống, nói cá còn đang trong nồi, phải đi xem thử, rồi xoay người đi vào 9phòng bếp.
Trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, An Phi cười xấu hổ nói:
Đưa em đi dạo xung quanh đi?


Lúc trước từng nuôi một chú chó mực, chó không sống lâu như người, chỉ sống được khoảng 10 năm, sau khi con chó đó chết, mẹ buồn bã hơn một năm trời, để bà ấy không đau lòng nữa nên cuối cùng ba anh không nuôi chó nữa.

Trên bàn ăn dưới lầu bày đủ loại thức ăn, có cá chép chua ngọt, gà hầm, thịt kho tàu, món hấp v.v, An Phi lặng lẽ đếm lại, tổng cộng có mười món mặn và một món canh, là cách tiếp khách quý ở địa phương. Trong lòng cô chợt lo lắng, chỉ có bốn người ăn, vậy thì có lãng phí quá không.
Vương Dịch Tường đáp lại, xuống lầu với An Phi.

Sao nhà anh không nuôi chó?
An Phi nghe thấy tiếng chó sủa, nhớ lại lúc nãy thấy nhà nào cũng nuôi chó, cô tò mò hỏi.
Vương Dịch Tường mở cánh cửa nhỏ gần hàng lang, trong phòng bức tường phía Bắc là tủ sách, để đủ loại sách, trên giá sách và đầu giường đặt các bức ảnh theo từng độ tuổi của Vương Dịch Tường, vậy chắc đây là phòng ngủ của anh. Trong phòng có một cánh cửa sổ lớn, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, sưởi ấm toàn bộ căn phòng.
Bọn họ đi theo cánh cửa nhỏ góc phòng lên ban công lầu hai, nói là ban công nhưng thực ra chỉ là sân thượng. Trước mặt có 5 gian phòng, nhà Tây và cổng chính sát liền với nhau, tạo thành một sân thượng hình tròn, diện tích gầm một trăm mét vuông, vô cùng rộng rãi.

Lên lầu hai xem v6ườn hoa nhà anh không?
Vương Dịch Tường phấn khởi mời cô, đối với An Phi, đây là một môi trường lạ lẫm, còn đối với anh, đây là ngôi nh5à không thể quen thuộc hơn.
An Phi gật đầu, anh dẫn cô ra khỏi phòng khách, bước vào cánh cửa nhỏ lúc nãy mẹ anh đi ra, bên trong đặt một cái bàn tròn lớn, đương nhiên là phòng ăn, bên tay phải vang lên tiếng xào nấu, bên trái là cầu thang.

Ở đây rất tốt mà, chẳng phải người ta nói người châu Âu có tiền thích về quê ở à.
An Phi tưởng tượng cảnh ngắm hoàng hôn trên sân thượng, rảnh rỗi uống chút trà, chăm sóc cây cỏ, phải là một ngày thư giãn đến cỡ nào.

Dịch Tường, cơm chín rồi, dẫn An Phi xuống ăn cơm đi.
Mẹ Vương đứng trong sân dưới lầu, hô to, tiếng chó sủa từ nhà hàng xóm vang lên.

Cuộc sống ở nhà anh cũng không tệ nhỉ.
Hai người ngồi ghế dưới giàn hoa trò chuyện, An Phi cười hì hì nói.

Lúc trước thì không tốt đâu, lúc còn nhỏ, trong nhà nghèo lắm, không có gì cả, ba anh đi vào thành phố làm công một tháng chỉ được 8 đồng. Sau đó bị quy hoạch và dọn đi nơi khác, chính phủ bồi thường cho chút tiền mới từ từ tốt lên được.


Đi thôi, đi xem vườn hoa trước đi.
Vương Dịch Tường kéo cô đi, đến cạnh vườn hoa bên kia sân thượng.
Nói là vườn hoa nhưng thật ra chỉ là nhà vòm nhựa, ngay cửa có một tấm mành vải bông. Bây giờ là ban ngày, mành vải được kéo ra, ánh mặt trời soi cả nhà vòm.
Vương Dịch Tường giơ tay ra hiệu đừng lên tiếng, nói nhỏ bên tai cô:
Ba anh đang xào nấu dưới bếp, chúng ta im lặng lên lầu hai thôi.

Lên tới lầu, đối diện cầu thang là phòng sinh hoạt chung, trên tường treo một bức tranh tám tuấn mã, phòng sinh hoạt chung có ba cánh cửa nhỏ, thông đến hai phòng ngủ hướng nắng và một phòng ngủ ngược nắng.
Chưa vào đến vườn hoa đã thấy hương hoa thấm vào ruột gan, đọng lại đó, chỉ nhìn thôi không đủ. Bên trong có kệ mấy tầng, trên kệ để đủ các loại hoa cúc, đỏ như ráng mây chiều, trắng hơn tuyết, xanh như ngọc, tím như đá quý.

Không ngờ ba anh ngoại trừ hát hí khúc còn thích làm vườn nữa cơ đấy.
An Phi vui vẻ nói.
Chính giữa sân thượng là khoảng sân nhỏ, sợ người ta không cẩn thận ngã xuống nên được dựng thêm một lan can gỗ, tán cây hồng vươn cao, chiếm một góc sân thượng, đứng bên cạnh có thể giơ tay hái quả hồng.
Vương Dịch Tường tiện tay hái cho An Phi một quả hồng chín, còn thêm một đoạn quảng cáo:
Cây nguyên sinh, không thuốc.


Ba mẹ xuất thân làm nông, bây giờ nhà không còn ruộng nữa, đối với bọn họ chăm sóc chút hoa cỏ này quá đơn giản.
Vương Dịch Tường không hứng thú với mấy cây cỏ này lắm, nhưng anh biết An Phi chắc chắn thích, đúng thật, ánh mắt cô vui vẻ sáng bừng lên, như Columbus phát hiện ra đại lục mới.
Trước khi đến đây, An Phi cho rằng mình khó hòa nhập được với nhà họ Vương. Lúc trước nghe người ta hay nói thành phố và nông thôn khác biệt rất lớn, cô sợ lần đầu tiên mình đến đây sẽ bị chê cười, bây giờ xem ra ít nhất cô cũng thích phong cảnh ở nhà anh, nông thôn vừa đẹp lại không mất đi sự thú vị của cuộc sống.

Nếu đã phải dọn đi nơi khác rồi, sao bác trai bác gái không vào thành phố mua nhà?
An Phi sống ở thành phố nên đương nhiên cảm thấy có điều kiện nên vào thành phố ở.

Bọn họ sống với đất đai cả đời, thích cuộc sống gần gũi thiên nhiên hơn. Mấy năm trước mua được căn nhà này trên thị trấn, xung quanh đều là người quen nên rất hài lòng, chắc sau này cũng không chuyển đến ở cùng chúng ta đâu.

An Phi vui vẻ tiến lại gần, cô chỉ từng nhìn thấy quả hồng ở sạp trái cây, hoặc trái cây khô, chưa từng thấy quả hồng vẫn còn trên cành, nhất là những quả vẫn còn nguyên vẹn.
Cô đưa tay sờ mấy trái nhỏ trên cành, có mềm, có cứng, trái nào cũng giống như một khuôn mặt tươi cười.
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa mở ra, rất nhiều người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông, dáng người cao cỡ Vương Dịch Tường, khoảng 1m8, gầy gò, mặt mũi hiền lành, nhìn có vẻ là người tốt tính.
Đi theo sau ông ấy là một người đàn ông trẻ tuổi, cao 1m75, hơi mập, khuôn mặt nở nụ cười. Cô gái đi bên cạnh người đàn ông bế một đứa bé, sau lưng là một cô bé tầm 5 tuổi, tóc thắt bím, vô cùng đáng yêu.
An Phi quen gia đình bốn người đó, là chị của Vương Dịch Tường, anh rể và cháu ngoại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.