Chương 284: RỐI LOẠN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1218 chữ
- 2022-02-06 09:40:19
Đối với bác sĩ,
lương y như từ mẫu
tuyệt đối không chỉ là lời nói suông, lúc mỗi một người tuyên thệ ở trường y, mấy chữ
chỗ dựa 8sức khỏe, nâng niu mạng sống
đã khắc sâu vào trong lòng.
Anh ba, nhà anh chỉ có mình anh xuất hiện tình trạng thế này hay3 người khác cũng có?
Vương Dịch Tường giả vờ như không có chuyện gì hỏi.
Lúc trước Vương Dịch Tường nói ba mẹ anh sẽ không ở cùng bọn họ, vậy chẳng phải nhiệm vụ chăm sóc đứa bé là của ba mẹ An sao?
Chăm trẻ nhỏ là một việc tốn sức nhưng không được cảm ơn gì cả, chẳng lẽ mẹ Vương cho rằng việc chăm con là nhiệm vụ của cô sao?
Còn chưa cưới vợ mà đã quên mẹ. Con giỏi lắm, sau này đừng về đây nữa, mẹ xem như chưa từng nuôi đứa con trai như con.
Mẹ Vương tức giận, lại nghe Vương Dịch Tường nói vậy, trực tiếp trút giận lên anh, hai tay vỗ đùi, lớn tiếng nói, thấy vậy, An Phi vô cùng sợ hãi.
Bàn về sức chiến đấu, cô và mẹ Vương không cùng một bậc, người ta có thể quẳng cô qua hai con đường.
Đột nhiên, cửa mở ra, con gái lớn năm tuổi nhà chị gái mở cửa vào, nhổ nước bọt vào người An Phi, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Chị gái vội kéo tay lại, bế cô bé về, lớn tiếng trách:
Sao lại vô lễ như vậy hả, mau xin lỗi dì đi!
Không, dì ấy chọc bà ngoại giận, dì ấy là người xấu.
Cô bé không phục, lớn tiếng nói.
Lúc An Phi bị nhổ nước bọt, mặt mũi trắng bệch, cô không ngờ cô bé vừa nãy còn ngọt ngào gọi cô là dì, trong bữa ăn còn được cô ôm, chỉ trong phút chốc lại biến thành
đứa trẻ hư
, tính công kích tăng mạnh, cô chỉ muốn chạy trối chết.
Không lây, đừng có tự dọa mình như vậy. Bệnh của anh tương đối phức tạp, thứ hai đến bệnh viện tìm em đi, còn cần phải làm kiểm tra nữa.
Vương Dịch Tường cười, trấn an anh ấy.
Trong đám người đến cùng anh ba, có những người đi cùng, có những người tìm Vương Dịch Tường tư vấn. Mọi người trò chuyện một hồi rồi đứng dậy tạm biệt, trong phòng lại yên tĩnh.
Tiểu An làm việc mấy năm rồi, thường ngày có bận không?
Chị gái Vương Dịch Tường dỗ bé trai ngủ, rồi ân cần rót trà vào tách.
Hơn ba năm rồi chị, công việc cấp cứu rất bận, càng đến mấy ngày lễ thì càng bận.
An Phi cầm tách trà cười trả lời.
Mẹ Vương cảm thấy mình thái quá, lại bị ba Vương trách, càng cảm thấy mất mặt, bà tức giận đứng dậy, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa.
An Phi tự hiểu, lần gặp ba mẹ chồng đã hỏng hoàn toàn rồi. Trừ tiếng tivi, không ai nói chuyện, không khí lạnh như băng.
Bệnh viện bọn em không ít cặp vợ chồng là đồng nghiệp với nhau, dù sao cùng nhau làm nghề y cũng nhiều chủ đề nói chuyện hơn. Còn đứa bé, mẹ em về hưu rồi, có thể giúp đỡ chăm một tay.
Tuy đây là lần đầu tiên đến nhà trai, không muốn thảo luận đề tài nhạy cảm này, nhưng nếu chị gái vẫn kiên quyết muốn nói thì An Phi đành trả lời.
Kết quả, câu trả lời của cô lập tức chọc phải tổ ong vò vẽ.
Cô gái nào gả cho anh cũng là trèo cao, anh là
phượng hoàng nam
trong miệng mọi người.
Nhưng anh mới là người hiểu rõ, đối với An Phi, anh mới là người leo cao, có thể nhận được tình yêu của cô, anh cảm thấy đã là may mắn ba đời rồi.
Cô chạy ra khỏi phòng, thậm chí là muốn xông thẳng ra khỏi nhà họ, còn đi đâu thì cô không quan tâm, chỉ cần trốn khỏi nơi đây là tốt rồi.
Lúc cô muốn lao đi, Vương Dịch Tường nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, nói khẽ bên tai cô:
Anh đưa em về nhà, chuyện hôm nay thật xin lỗi.
Chuyện hôm nay đã vượt quá phạm vi chịu đựng của cô. Cô cũng đoán được ba mẹ anh không thích mình, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị đối xử thế này.
Trong lòng anh rất áy náy, trong mắt ba mẹ anh, anh ưu tú, xứng với mọi cô gái.
Ba Vương đặt mạnh tách trà xuống bàn,
Mẹ nó à, là ba mẹ thì đừng chấp nhặt với con cái, có gì thì từ từ nói.
Cục diện bây giờ vừa xấu hổ lại khó coi, con gái con rể, con trai và bạn gái của con lần đầu tiên đến, là người lớn mà lại lên giọng thế này, đúng là không ra thể thống gì.
Trong phút chốc, trong đầu An Phi hiện lên nhiều suy nghĩ, nhưng không biết nên nói thế nào.
Mẹ, mẹ nói như vậy là thế nào?
Vương Dịch Tường cười, từ từ hòa giải, anh biết tính tình của mẹ, không thể nóng giận được.
Thallium chỉ có thể xâm nhập vào cơ thể người qua9 đường hô hấp và đường tiêu hóa, với tình trạng của anh ba, có khả năng là hấp thụ qua đường tiêu hóa. Nếu người nhà bọn họ xuất hi6ện bệnh tình tương tự, có khả năng vấn đề nằm ở muối ăn, còn nếu chỉ có một mình anh ấy thì mọi chuyện tương đối phức tạp.
5
Mấy tháng trước chị dâu cậu cũng không ăn cơm được, nhưng không rụng tóc, sao thế, bệnh của tôi lây lan được à?
Giọng nói của anh ba to lên mấy bậc.
Trên thực tế, cô không thể ở lại căn phòng này một phút đồng hồ nào nữa, trong đầu chỉ có một chữ
chạy
.
Trong đầu nghĩ vậy, đôi chân cũng hành động theo, dù sao đi nữa, cô đã chịu đủ sự nhục nhã này rồi.
Con tôi cưới vợ, không phải ở rể, sau này đứa bé họ Vương, không được họ An.
Giọng nói tức giận của mẹ Vương đã phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
An Phi nhíu mày, sao lại nói như thế? Là vì cô để mẹ mình chăm đứa bé sao?
Anh có thể cảm nhận được cô đang run rẩy trong lòng anh, một nửa là vì tức giận, một nửa là nhẫn nhịn.
Cô là con gái một, lúc nào cũng được ba mẹ che chở, thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu một chút oan ức nào.
Dịch Tường cũng là người bận rộn, nếu hai em kết hôn, đứa bé sẽ không có ai trông cả.
Chị gái cười như không nói.
Trong mắt An Phi, chị ấy vẫn nhã nhặn, nhưng không ngờ lại hỏi câu sắc bén như vậy, làm người ta cứng họng.
Chị, xe đến trước núi sẽ có đường, chị nghĩ xa quá rồi.
Vương Dịch Tường muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.
Ơ, em cũng 28 tuổi rồi, xa gì nữa?
Chị gái nhất quyết không tha.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.