Chương 308: MỀM LÒNG
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1398 chữ
- 2022-02-06 09:40:38
Cô ấy biết rõ, truyền máu chỉ là phương án tạm thời, nhưng chỉ cần còn một chút cách thôi, cô ấy cũng không thể đứng trơ mắt nhìn ba... 8
An Phi không nhìn nổi cảnh tượng này, tuy bình thường cô và Cao Dĩnh không hợp nhau, năm lần bảy lượt cô ấy làm cô mất mặt, như3ng dù sao cũng cùng khoa, Cao Dĩnh đau lòng thế này cô cũng cảm động lây.
Cao Dĩnh đứng yên tại chỗ, khóe miệng run rẩy, muốn nói lại thôi, so với tính mạng của ba thì thể diện của cô ấy có là gì đâu.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thình thình, phòng cấp cứu đã đưa bệnh nhân điện giật đến, Vu Tuyết Tình mở cửa, một nhóm người chen chúc đi vào.
Nhưng với cái tình trạng này của anh ta, gia đình không đồng ý xuất viện.
Từ sự kiện ngộ độc bari tới giờ, tất cả chi phí đều do chính phủ xuất ra, chính phủ hỗ trợ ít nhất đến khi bệnh nhân xuất viện mới thôi, tâm bệnh của Trịnh Nhất Minh là do ngộ độc gây ra, người nhà kiên quyết đợi anh ta khỏe hơn mới về nhà.
Chị là nhóm máu B, ngày mai sẽ theo em đến phòng máu9.
An Phi vừa thốt lên, cả Cao Dĩnh và Lý Mộc Tử đều ngây người.
Ngày mai em còn có ca đêm mà, có chịu nổi không?
Lý Mộc Tử biết tính An Phi nói được làm được, tuyệt đối không phải chỉ nói khách sáo với Cao Dĩnh. Nhưng ca đêm của khoa Cấp cứu không đùa được, ca nào cũng tiêu hao nhiều sức lực, cô ấy không thể yên tâm được.
Mễ Lan đến cấp cứu được gần nửa năm rồi, có thể tự phụ trách được, có em ấy giúp nên không có vấn đề gì lớn đâu, em cũng không phải là giấy, hiến máu thôi mà cũng ngất à?
An Phi cười nhạt, không để bụng lời nói của Mộc Tử.
An Phi nghe thấy có người gọi cô, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tiền Hiểu Tuệ lo lắng đứng ngoài phòng làm việc phòng theo dõi, cô thầm thở dài.
Sau khi rút nội khí quản, Trịnh Nhất Minh cứ nói bị tức ngực, không muốn chuyển ra khỏi phòng giám sát. Mọi người thấy chuyện này rất buồn cười, từ lúc phòng giám sát được thành lập, có khối người nhờ quan hệ để chuyển khỏi phòng giám sát, thế mà chỉ có một mình anh ta sau khi chuyển biến tốt đẹp rồi cũng không chịu chuyển ra ngoài.
Đi ngang qua quầy phân khoa, cô vội vàng đưa mắt nhìn, Khương Thiệu Vân đeo một cái khẩu trang to, chắc là để tránh phiền phức, sợ người phụ nữ kia lại đến gây rối.
An Phi nhớ vẫn chưa cảm ơn Lục Viễn, cô hơi do dự, đi đến phòng khoa Ngoại, nhưng không thấy anh ta trong phòng khám hay phòng phẫu thuật, không biết đã đi đâu rồi.
Âm thanh của các loại máy thở, máy giám sát trong phòng giám sát làm người ta khó chìm vào giấc ngủ, mà 24 giờ đều sáng trưng như ban ngày, bệnh nhân ở trong đó không sử dụng thuốc an thần thì khó mà đi ngủ được, cho dù ngủ được cũng không ngủ sâu, rất ít người ngủ say sưa.
Ngủ không đủ giấc dễ làm người ta luôn cảm thấy mệt mỏi, sinh ra ảo giác, vậy nên mới có quyết định, vào ban đêm, nếu bệnh nhân không thể ngủ yên được thì cho dùng thuốc an thần, hỗ trợ ngủ sâu hơn.
Lúc thăm phòng, Chủ nhiệm Hàn nói chuyện nhẹ nhàng để giảm bớt áp lực tâm trạng của anh ta, nhưng tác dụng rất ít. Ngay cả An Phi cũng cảm thấy Trịnh Nhất Minh dũng cảm cẩn trọng giống như đã biến thành một người khác, cẩn thận dè dặt hơn, nghi thần nghi quỷ.
An Phi cảm thấy anh ta có biểu hiện của chứng trầm cảm. Chủ nhiệm Hàn nói anh ta bị rối loạn stress sau sang chấn, đề nghị anh ta xuất viện để an dưỡng.
Mà Trịnh Nhất Minh, có thể vì yếu tố tinh thần, dựa dẫm vào thuốc an thần, nên anh ta cứ không chịu chuyển ra ngoài.
Các chỉ tiêu của anh ta đã bình thường, những bệnh nhân ngộ độc muối bismuth hòa tan nhập viện với anh ta, trừ một hai bệnh nhân chưa khôi phục lại enzyme cơ tim, thì những người còn lại đã xuất viện hết.
Đừng vào, mang bọc giày trước đã! Trong phòng đã khử trùng rồi, nếu đem vi khuẩn gây bệnh vào thì sao đây!
Vu Tuyết Tình ngăn lại, đưa một chồng bọc giày cho mọi người, oán trách hộ lý đưa người đến không có kinh nghiệm, trong phút chốc cả phòng bỗng loạn cả lên.
An Phi thấy người phụ nữ vừa công kích mình cũng có trong nhóm người, trong lòng hơi run, tạm biệt Lý Mộc Tử rồi nhanh chóng rời đi.
Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng mà không cần đâu.
Cao Dĩ6nh từ chối, nhưng trong giọng nói vẫn có sự cảm kích.
Bình thường quan hệ của cô ấy và An Phi cũng không thân thiết, đôi khi cò5n tranh cãi vài câu, bây giờ cô chủ động ra tay giúp đỡ, cô ấy khó chịu như bị đánh vào mặt.
Chị dâu, bệnh tình của lớp trưởng, buổi sáng lúc thăm phòng, Chủ nhiệm Hàn đã thông báo lại với chị rồi, bây giờ cậu ấy không cần điều trị gì nữa, chỉ cần an dưỡng thôi.
An Phi kiên trì giải thích với Tiền Hiểu Tuệ.
Một người khỏe mạnh, lại thành... Ở bệnh viện thì anh ấy có thể dùng chút thuốc, về nhà rồi mất ngủ cả đêm thì chúng tôi phải làm sao đây?
Tiền Hiểu Tuệ nghẹn ngào ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nuốt nước mắt vào trong.
Đến khi cô quay về đại sảnh, Chủ nhiệm Hàn đang trò chuyện với người mặc đồ cảnh sát ở cửa phòng theo dõi, chắc là chuyện cứu chữa của bệnh nhân bị điện giật, vả lại một người chết một người bị thương, có người báo cảnh sát, nên cảnh sát tới lấy lời khai.
An Phi, dạo này tình hình của Nhất Minh thế nào rồi?
Buổi sáng lúc giao ca, y tá trực nói buổi tối anh ta không ngủ được, cô ấy bị người nhà gọi đến nhiều lần, bệnh nhân nói tức ngực, đang ngủ có cảm giác mình không thở được, nghẹt thở.
Tôn Hạ Bình trực ca đêm, nhiều lần thấy bệnh nhân đổ mồ hôi đầy đầu, bất đắc dĩ, hơn 2 giờ sáng đành cho anh ta dùng thuốc an thần. Nhưng không kéo dài được lâu, đến 5 giờ, Trịnh Nhất Minh lại tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch, cả người đổ đầy mồ hôi, không dám nhắm mắt, bị ảo thanh, nghe thấy có người gọi tên anh ta giữa không trung.
Nếu cứ tiếp tục để anh ta ở lại phòng giám sát, lúc phóng viên viết báo sẽ nói có một bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, là kết quả mà bệnh viện không muốn thấy.
Vì thế, dưới sự
quan tâm
của lãnh đạo bệnh viện, hôm qua anh ta đã được chuyển đến phòng theo dõi riêng.
Trịnh Nhất Minh đi một vòng ranh giới sống chết, Tiền Hiểu Tuệ lo xé lòng, nỗi xót xa ấy người ngoài không thể hiểu được.
Thực ra với bệnh của lớp trưởng thì một phòng bệnh yên tĩnh tốt hơn nhiều, buổi tối phòng theo dõi có nhiều bệnh nhân ở lại khám, môi trường không tốt, không phù hợp để cậu ấy nghỉ ngơi. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ xin Chủ nhiệm chuyển cậu ấy sang khoa bảo vệ sức khỏe.
An Phi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác cũng hiểu được suy nghĩ của Tiền Hiểu Tuệ, chuyển đến khoa bảo vệ sức khỏe cũng là một cách để ổn định lại. Phòng bệnh của khoa bảo vệ sức khỏe có tính chất an dưỡng hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.