Chương 307: VỘI ĐẾN VỘI ĐI


Chuông cửa phòng giám sát đột nhiên vang lên, Lý Mộc Tử thấy Vương Dịch Tường trên camera chuông cửa, mặt anh lạnh lùng, hình như tâm trạng8 không tốt lắm, cô ấy mỉm cười:
Có người không mời tự đến rồi.


Cô ấy nhấn nút mở cửa, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Vương Dịch 3Tường đi vào.
Vậy nên An Phi vừa xảy ra chuyện, tin tức truyền thẳng đến tai Vương Dịch Tường.

Đừng nói nhảm nữa, có bị thương chỗ nào không?
Vương Dịch Tường không thấy cô bị thương tích ở đâu, khuôn mặt lạnh lùng dần tan biến.

Em vẫn chưa biết à? Ba con bé nhập viện bên khoa Máu, bị bệnh máu trắng đã một năm rồi.
Lý Mộc Tử nói nhỏ vào tai cô.

Hả!
Từ lúc An Phi thực tập đến chuyển khoa, cô không có chút ấn tượng tốt nào với khoa Máu, bởi vì bệnh ở khoa Máu vừa khó giải quyết vừa phức tạp, rất nhiều bệnh nhân nhập viện do bệnh cũ tái phát. Nhất là bệnh máu trắng, cho dù là bệnh viện huyết học tốt nhất, tỷ lệ điều trị thành công cũng thấp hơn ung thư.
An Phi cười nhạt, không cản anh.
Chắc lúc vừa nghe tin, anh đã ném hết bệnh nhân đang đợi ở phỏng khám bệnh, vội vàng tới đây. Bây giờ thấy cô không sao nên vội vàng chạy về làm tiếp.
An Phi nhíu mày, nghe anh hỏi vậy nụ cười cứng đờ.

Anh ở phòng khám bệnh nghe nói em suýt nữa bị người nhà bệnh nhân đánh.
Vương Dịch Tường nhìn An Phi từ trên xuống dưới, nếu không phải sợ ở đây có camera, anh thật sự muốn kéo cô vào lòng kiểm tra một phen.

Vì sao em không nghe những người khác?
An Phi không hiểu, Khương Thiệu Vân thích tám chuyện cũng chưa từng nói với cô chuyện của Cao Dĩnh.

Trong khoa chỉ có Chủ nhiệm và một vài người biết thôi, tính tình con bé mạnh mẽ, không muốn bị người khác thương hại. Chị thấy hai em hay lạnh nhạt với nhau, không muốn em hiểu lầm nên mới nói cho em biết.
Lý Mộc Tử nói một cách sâu xa.
Đa số những bệnh nhân sống xung quanh thành phố L đều thích đến khám vào buổi trưa, một bác sĩ trực phòng khám bệnh nhận khám cho 30 đến 50 người là chuyện rất bình thường, có khi bận đến 12 giờ mà vẫn chưa xong.
Vương Dịch Tường phụ trách một phòng bệnh, rất nhiều bệnh nhân sau phẫu thuật đến tái khám, thường xuyên bận từ 8 giờ sáng đến 1 giờ chiều, tùy tiện ăn chút cơm, rồi 1 giờ rưỡi lại đi làm tiếp.
An Phi hơi khó hiểu, hôm nay Vương Dịch Tường phải trực phòng khám bệnh mà, sao đột nhiên lại đến tìm cô, hay là đã 9xảy ra chuyện gì?
Vương Dịch Tường không đi vào phòng bệnh phòng giám sát, chỉ đứng bên ngoài đợi An Phi, tính tình anh lạnh lùng,6 không muốn chào hỏi với nhiều người khác.
An Phi từ trong đi ra, ngạc nhiên hỏi:
Có việc gì à?


Có phải em xảy ra chuyệ5n gì cũng không chịu nói với anh không?
Vẻ mặt anh lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh như băng.

Ba em ấy ghép tủy chưa?

Điều trị bệnh máu trắng thường chia làm hai loại là hóa trị và ghép tủy, hóa trị chỉ trị được phần ngọn, ghép tủy mới trị được tận gốc. Nhưng muốn tìm được tủy phù hợp không phải là chuyện đơn giản, rất nhiều người đợi đến chết cũng không tìm được tủy phù hợp.

Em và chị Thiệu Vân không có gì đâu, nhưng mà tay của Lục Viễn bị cào.
Nhớ đến bàn tay đầy máu do bị cào của Lục Viễn, An Phi chợt thấy chột dạ, nếu đánh nhau, hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của người làm nông thường xuyên.

Không sao là tốt rồi, tan làm đợi anh.
Chưa dứt lời, Vương Dịch Tường đã ấn nút mở cửa, không thèm chào hỏi, xoay người rời đi.
Cao Dĩnh để lại cho cô ấn tượng là một người đầy gai góc, thì ra sau lưng cô ấy còn có nguyên do như vậy.

Cao Dĩnh làm việc hơn một năm thì kiểm tra ra, con bé là con gái một trong nhà, vì chăm sóc ba nên lúc chuyển khoa đã xin nghỉ không ít. May là lúc đi học cũng học đầy đủ, nếu không thì chắc cũng khó qua được bài kiểm tra. Nhắc đến thì đúng là một cô bé đáng thương.
Lý Mộc Tử thấy An Phi ngạc nhiên, biết cô không biết, nên kể cô nghe chuyện gia đình Cao Dĩnh.
Buổi trưa An Phi trực phòng bệnh, không thể bỏ đi lâu quá được, không thể đến phòng khám bệnh, tuy hai người làm cùng bệnh viện nhưng không thể ăn cơm cùng nhau được.

Reng...'' Điện thoại phòng giám sát vang lên, Lý Mộc Tử nhận, để điện thoại xuống, hô lên:
Tuyết Tình, đến đây, nhận bệnh nhân bị thương do điện giật, hậu phục hồi tim phổi.


Ghép rồi, ghép ở sở nghiên cứu bệnh huyết học ở Thiên Tân, coi như là nơi ghép tủy tốt nhất cả nước. Nhưng đáng tiếc, bệnh máu trắng này càng lớn tuổi thì càng ác tính hơn, ba con bé đã sáu mươi tuổi rồi, sau khi ghép tủy, chưa được nửa năm đã tái phát, mất trắng hai trăm nghìn, tiêu gần hết tiền trong nhà.
Lý Mộc Tử cười khổ, số mệnh nhiều khi cũng thích trêu ngươi, cho bạn hy vọng, rồi hung hăng quăng bạn xuống đất, nát tan từng mảnh.
Có thể tưởng tượng được một năm nay, Cao Dĩnh từ tuyệt vọng đến hy vọng, rồi từ hy vọng lại tuyệt vọng, đã trải qua những gì.
Cuối cùng An Phi cũng buông bỏ được tâm trạng lo lắng, suy bụng ta ra bụng người, bây giờ cô không còn oán trách người phụ nữ đã công kích cô. Cô chỉ hy vọng, chồng của cô ta có thể vượt qua được ba ngày nguy hiểm nhất, để cô ta không trở thành góa phụ.

Cao Dĩnh đâu?
An Phi tới đã lâu, nhưng không thấy bóng dáng của cô ấy, phải nhận bệnh nhân rồi nhưng Lý Mộc Tử cũng không vội tìm cô ấy, cô bèn tò mò hỏi.

Ha ha, mấy người bên khoa y tá nhiều chuyện thật.
Cũng biết trong bệnh viện tin đồn lan truyền nhanh, khó lường trước được, mới chưa được một tiếng thôi mà đã truyền đến lỗ tai của Vương Dịch Tường đang trực phòng khám bệnh.
Thực ra cũng không trách người ta nhiều chuyện được, tuy rằng hai người bọn họ không công khai quan hệ, nhưng đa số trong bệnh viện đều là người có đầu óc, chuyện Chủ nhiệm Vương thích bác sĩ An khoa Cấp cứu là bí mật mà khoa Nội tim ai cũng biết.

Con bé còn đi đâu được nữa, đến khoa Máu chứ sao.
Lý Mộc Tử trả lời nhanh chóng.
An Phi khó hiểu, nghi ngờ nhìn cô ấy.
An Phi hiểu suy nghĩ của Lý Mộc Tử, cô và Cao Dĩnh đều do một tay cô ấy dẫn dắt, cô ấy không hy vọng hai người có hiểu lầm với nhau.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, tiếng mở cửa vang lên, Cao Dĩnh đã về, hình như cô ấy mới vừa khóc, hai mắt đỏ hoe, thấy An Phi ở đây, cô ấy khó chịu nhíu mày.


Tiểu Cao, em về thật đúng lúc, có một bệnh nhân điện giật, bệnh nhân hậu phục hồi tim phổi.
Lý Mộc Tử chủ động bắt chuyện với cô ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.