Chương 311: KHUYÊN GIẢI



Sao hai người xịu mặt xuống vậy, xảy ra chuyện gì à.
Thấy bọn họ kỳ lạ, nhất là An Phi, vừa bất an mà hơi ngại ngùng, Lý Mộc Tử tắt nụ cười.
An Phi nói nhỏ bên tai sự thật cho cô ấy biết, rồi nháy mắt với cô ấy, ý là tạm thời giữ bí mật, đừng nói cho ai cả.

Lý Mộc Tử hiểu rõ, nhíu3 mày, khóe miệng khẽ cong, cười nhạo:
Chị và Long Vũ thay đổi bất ngờ, không ngờ hai em còn thú vị hơn nữa.


Trong lúc nói chuyện, băng ca c9ủa mẹ Vương được đẩy vào, y tá Vu Tuyết Tình dẫn dắt đã chuẩn bị xong xuôi, An Phi chỉ nói bệnh nhân là người thân của Vương Dịch Tường, chứ không nó6i là mẹ anh.

Tiểu An nói không sai, nên con mới nói hai người trông chừng mẹ uống thuốc, bệnh này không trông chừng đến nơi đến chốn thực ra còn khó trị hơn bệnh tim.
An Phi nói xong, Vương Dịch Tường không thể không nói thêm được, lúc trước anh sợ ba và chị lo lắng nên không nói cho bọn họ những trường hợp này.
Ba Vương đảm bảo sau này nhất định sẽ trông vợ uống thuốc hằng ngày, Vương Kim Anh cũng đồng ý khuyên mẹ.
An Phi cười nói:
Tâm huyết và cố gắng của mọi người sẽ đổi lấy một gia đình hạnh phúc và khôi phục tính tình của bác gái. Tuyệt đối đừng vì bệnh tình chuyển biến là lười uống thuốc, sau khi ngừng thuốc, chứng trầm cảm sẽ trở nặng hơn, làm mọi người không biết phải làm sao.

Đồng thời, coi như An Phi cũng hiểu được, để ở cùng bà mẹ chồng dã man thế này tuyệt đối không thể làm thục nữ được, nếu không người chịu thiệt chính là mình.
Không khí đột nhiên trở nên khó xử, người nhà họ Vương im lặng không nói gì.

Cảm xúc của bệnh nhân trầm cảm dễ bị kích động không ổn định, chắc bình thường bác trai cũng không dễ chịu đâu nhỉ.
An Phi mỉm cười, giải vây cho ba Vương.

Lúc còn trẻ, bà ấy lúc nào cũng cười nói, trong thôn ai gặp cũng khen, tính tình của Kim Anh giống bà ấy.
Ba Vương nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt dịu dàng hơn.

Vậy nên tính tình hiện tại của bác gái là do chứng trầm cảm, bệnh này cứ để phát triển theo ý bác ấy thì bác ấy sẽ tự tử thêm vài lần nữa, không nói một lời, không ăn không uống, sẽ mất ngủ, chóng mặt nằm trên giường không dậy nổi.
An Phi chân thành nói, không có chút gì đe dọa.

Thực sự sẽ...
Nghe xong, ba Vương và Vương Kim Anh thấy lạnh sống lưng, không rét mà run.

Nhà chúng ta có ba nền đất trống, gần đây người ta xây nhà, mẹ con nói người ta chiếm đất của nhà chúng ta, cãi nhau với người ta một trận ầm ĩ, về nhà ép buộc ba đi tìm người ta nói chuyện. Nhưng người ta thật sự không chiếm đất của chúng ta, ba giải thích thế nào bà ấy cũng không nghe. Cứ nói chuyện thời xửa thời xưa, nói đời này mù mắt mới cưới ba.

Ba Vương vừa nói vừa lấy một điếu thuốc ra, ông ấy lấy ra chưa đưa lên miệng, chợt nhớ đang ở bệnh viện, nên rụt rè bỏ vào lại.

Nếu ba nói nhẹ nhàng thì sao mẹ nghĩ quẩn được, chắc chắn là ba nói chuyện khó nghe.
Vương Kim Anh không nhịn được xen vào.
Mỗi nhà mỗi cảnh, bây giờ Vương Dịch Tường đã quyết định chọn cùng An Phi đi đến cuối đời, mọi chuyện đểu không giấu cô, nhưng An Phi chợt thấy trong lòng lạnh lẽo.
Đúng là chứng trầm cảm rất đáng sợ, mẹ Vương cứ cố chấp, người trong nhà cũng không ai quản được, nhưng cũng không thể không phục. Không kém cạnh những bà mẹ chồng dã man phiên bản phim truyền hình.
Cũng may bạn trai nhà mình một là không phải thừa kế gia tài bạc triệu, hai là không phải con trai cưng của mẹ, ba là trân trọng cô có thừa, không đến mức làm cô chùn bước với tình cảm này.
Mọi chuyện giống hệt như An Phi dự tính, sau khi Vu Tuyết Tình đặt ống thông dạ dày, máu chảy ra, đương nhiên là niêm mạc dạ dày5 của mẹ Vương bị xuất huyết, may là không đặt ở phòng cấp cứu, nếu không chẳng những không lọc được chất độc mà còn làm niêm mạc dạ dày bị tổn thương nặng hơn, không dễ khôi phục.
Trong phòng tiếp khách phòng giám sát, Lý Mộc Tử hỏi bệnh tình xong rời đi, trong phòng chỉ còn gia đình Vương Kim Anh, ba anh, Vương Dịch Tường và An Phi.

Sao mẹ lại nghĩ quẩn như vậy?
Vương Dịch Tường buồn bực hỏi.
Ba Vương thở dài, ở nhà ông ấy làm cái gì cũng sai, nói cái gì cũng sai, suốt ngày phải nhìn vào sắc mặt của vợ mình, sợ bà ấy tức giận, rốt cuộc mọi chuyện vẫn không vừa lòng bà ấy.
Vương Kim Anh nghe ba thở dài, cúi đầu không nói gì, mấy năm gần đây mẹ dễ giận và thay đổi thất thường, chị ấy nhìn thấy, để ở trong lòng.

Lúc còn trẻ chắc tính tình bác gái không như vậy đâu nhỉ.
An Phi nhìn sắc mặt, tiến hành theo tuần tự.

Bà ấy luôn mồm mắng ba, ba chỉ nói có một câu thôi, tất cả là lỗi của ba à?
Ba Vương không phục, giọng nói chợt lớn lên.

Hai người nhỏ tiếng thôi, có phải dạo này mẹ lại không uống thuốc nữa đúng không?
Vương Dịch Tường khẽ trách, anh cứ tưởng là mẹ nghĩ quẩn vì chuyện của An Phi, không ngờ sóng trước chưa dừng lại đến sóng sau.

Tính tình mẹ con như vậy thì nghe ai khuyên chứ? Bà ấy muốn uống thuốc thì uống, không muốn uống thì không uống, ba nào dám quản.
Mặt ba Vương lạnh lùng, nói một câu.
Kết thúc buổi nói chuyện, tâm trạng của mọi người dần thả lỏng. Ba Vương và vợ chồng Vương Kim Anh bế đứa bé ra ngoài, chỉ còn lại hai người Vương Dịch Tường và An Phi.

Em trông cho, anh mau về khám đi.
Bị anh nhìn chằm chằm, An Phi ngại ngùng, đẩy anh đi ra ngoài.

11 giờ rưỡi rồi, em nhớ ăn cơm đó.
Anh rất muốn ở lại cùng mẹ với cô, nhưng đáng tiếc, làm ngành y phải làm những việc không theo ý mình, phòng khám bệnh vẫn còn một nhóm bệnh nhân đang đợi.

Có việc gì thì cứ bảo chị anh tìm em.
An Phi dặn dò, anh đồng ý đi ra.

Đến giờ tan làm, mẹ Vương bắt đầu có phản ứng, thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu, nói chuyện trên trời dưới đất, không ai nghe hiểu gì, chọc Vu Tuyết Tình và Lý Mộc Tử vui vẻ.


Xem ra sáng sớm ngày mai có thể tỉnh lại rồi. Em về nhà hay tiếp tục trông chừng?
Lý Mộc Tử giao ca xong đến xem tình hình An Phi.


Em đợi Vương Dịch Tường đến rồi về nhà, em hứa với Cao Dĩnh ngày mai đi hiến máu rồi, không thể thức đêm được.
An Phi cười ngại ngùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.