Chương 312: GIÓ ĐỔI CHIỀU



Đương nhiên rồi, chỉ là hiến máu thôi mà, sao làm trễ nải công việc được.
Giọng nói của An Phi cũng cứng rắn hơn.


Hiến máu t8hôi mà!
Vương Dịch Tường khẽ hừ,
Ở thành phố L, một lần hiến máu phải hiến 400ml, không phải 200ml như lúc em đi học đâu, bệnh viện 3có bảy ngày phép để hiến máu, cho dù em không đau lòng cho mình thì cũng đau lòng cho anh với, vừa lo cho mẹ anh, còn vừa bị mất nhiều9 tế bào máu như vậy, thì làm sao bù lại cho em được.


Nhìn mặt anh giống như người đi dạy dỗ người khác không phải là anh, mà 6anh lại là người phải chịu uất ức.
Nếu An Phi đã nhận sai, anh cũng thuận theo thôi, bắt đầu hỏi bệnh tình của mẹ, lúc nãy anh vào thăm, nhẹ nhàng gọi mẹ, mẹ Vương trợn mắt mờ mịt nhìn anh, nói câu vô nghĩa:
Con uống thuốc trong kho hết chưa?

Niềm vui mừng khi thấy mẹ tỉnh lại lập tức biến mất, giống như bị dội một gáo nước lạnh, anh lại gọi, mẹ anh giơ tay đánh anh, lớn tiếng trách mắng:
Đừng ồn ào nữa để mẹ ngủ, đi chơi đi.


Bây giờ bác gái đang trong giai đoạn mê sảng trước khi tỉnh, có tình trạng nói mơ, có ảo giác, chứ không phải thật sự tỉnh lại. Nhưng đã tốt hơn so với lúc đầu hôn mê rồi.
An Phi nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Không sao đâu, chỉ là bác đang ngủ ở nhà, gọi không tỉnh, chồng bác sốt ruột nên đưa bác đến bệnh viện khám thôi.
Trong lòng Phương Tình thầm nghĩ, chắc bà cụ đã tạm thời quên mất chuyện trước khi đến bệnh viện, bây giờ bệnh tình của bà ấy không ổn định, không thể kích thích bà ấy được, nếu không có khi bà ấy lại phát bệnh.

Vậy chồng tôi đâu? Cô mau gọi ông ấy đến đây, điều kiện ở đây tốt như vậy, chắc chắn chi phí rất cao, tôi là dân quê trả không nổi đâu, tôi phải đi.
Mẹ Vương đột nhiên trèo ra khỏi rào bảo vệ trên giường, bước xuống đất, cơ thể linh hoạt không thua người trẻ tuổi.
Đáng tiếc Clozapine chưa hết tác dụng hoàn toàn, bàn chân bà mềm nhũn, lảo đảo một cái, suýt ngã xuống.
An Phi không nói gì, không ngờ một người đàn ông làm nũng còn già mồm hơn cả phụ nữ.

Được rồi, em sai rồi, không nên chưa xin chỉ thị của Chủ nhiệm Vương mà đã tự quyết định, được chưa.
An Phi cười duyên giả vờ nhận tội, chính cô cũng nổi hết da gà lên.

Lần này tha thứ cho em, không được có lần sau đâu. Tối nay mẹ anh có thể tỉnh lại không? Lúc nãy đi vào, hình như bà ấy không nhận ra anh vậy.

Vương Dịch Tường biết cô đã quyết hiến máu rồi, huống chi bệnh của ba Cao Dĩnh không thể bỏ qua được, nói nhiều cũng vô ích, không kiên trì cản cô đi hiến máu. Nhưng An Phi đi hiến máu, anh lại đau lòng, công việc khoa Cấp cứu bận rộn, anh sợ cơ thể An Phi không chịu nổi. Công việc là của bệnh viện, bạn gái là của mình, có công tâm đến đâu cũng khó tránh có lúc không nỡ.
Bệnh nhân bị điện giật nằm giường gần đó đã tỉnh trước mẹ Vương, tối hôm qua 9 giờ đã tỉnh lại, sáng nay anh ta tự mình ăn sáng.
Bà cụ nhảy xuống giường, anh ta hóng hớt, bà cụ phát hiện mình không mặc quần áo, vừa hoảng sợ ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt của anh ta, hai người bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông vội vàng xoay đầu, nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Mẹ Vương vừa thẹn vừa gấp, vội vàng xoay người lấy chăn, Phương Tình nhanh tay hạ rào bảo vệ xuống, một tay đè chặt tấm chăn, khuyên nhủ:
Bác nằm xuống trước đi, cháu sẽ đi gọi cho bác.

An Phi dùng mắt bảo Phương Tình và Tiểu Chu bình tĩnh, đi đến cạnh giường mẹ Vương, giơ tay kéo rèm giường xuống, nhận lấy quần áo trong tay Vương Dịch Tường, dịu dàng khuyên nhủ:
Bác gái, chúng ta muốn đi ra ngoài thì phải mặc quần áo vào trước đúng không?

Mẹ Vương chần chừ hỏi:
Tôi mặc quần áo xong, mấy người có thả tôi ra ngoài không?

Vương Dịch Tường cười khổ thấp giọng nói:
Mẹ, cái gì mà thả hay không thả, ở đây là bệnh viện.

Một loạt biến cố liên tiếp làm Tiểu Chu đang vệ sinh khoang miệng cho bệnh nhân và Phương Tình đang viết giám sát hoảng sợ.
Phương Tình vội đi tới ngăn mẹ Vương đặt chân trần xuống,
Bác gái, bác vẫn còn gắn ống tiểu đó, đừng làm đứt ra.

Mẹ Vương không để tâm đến lời khuyên của Phương Tình, nhưng nhìn thấy trên người mình không có miếng vải nào, sắc mặt bà ấy thay đổi.
Tối qua, niêm mạc dạ dày của bà ấy bị xuất huyết, tạm thời không thể ăn đồ ăn được, chỉ ăn được chút đồ ăn lỏng, Vương Dịch Tường đành dụ dỗ bà ấy, nói bác sĩ cho ăn ít nhưng nhiều bữa, khó khăn lắm mới khuyên được.
Những người trực ca không thể tin một người phụ nữ lạc quan hay nói vậy mà lại mắc chứng trầm cảm, tự tử chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, Phương Tình ngồi viết giám sát ở bàn nhỏ đầu giường, vừa cười hỏi bà ấy:
Bác gái, bác có nhớ sao bác lại đến bệnh viện không?


Không nhớ nổi nữa, ai đưa tôi tới đây vậy, ông già nhà tôi đâu? Vì sao lại đưa tôi đến bệnh viện?
Mẹ Vương ngồi trên giường giám sát, khó hiểu nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, nghe cô ấy hỏi, đột nhiên phát hiện không có người nhà ở đây, chỉ có một mình bà ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Dịch Tường tiễn An Phi đến cửa khoa Cấp cứu, hai người vẫy tay tạm biệt. Tối nay anh muốn ở lại bệnh viện một đêm, bình thường công việc bận rộn, không thể báo hiếu được, bây giờ mẹ nằm viện, ba thì lớn tuổi rồi, chị gái có con nhỏ, anh tự canh chừng mới yên tâm.
Sáng hôm sau, An Phi đến bệnh viện sớm, mẹ Vương đã tỉnh lại, có thể là do Clozapine nên tính tình của bà ấy khác hẳn lần trước An Phi gặp.
Thấy vẻ mặt bà ôn hòa, cứ luôn miệng nói cười với những người trực ca đêm, bữa sáng đã ăn một bát cháo loãng mà còn kêu chưa no.
Mẹ Vương vọt lên giường, lấy chăn bọc mình lại, nói lớn:
Mau đi, nhớ lấy quần áo cho tôi!

Đúng lúc Vương Dịch Tường và An Phi cùng nhau đi vào, trong tay anh mang theo quần áo của bà.

Dịch Tường, mẹ muốn về nhà, mẹ không nằm ở đây nữa đâu.
Mẹ Vương thấy con trai tới, nước mắt tủi thân trào ra.
Anh đi ra khỏi không gian nhỏ đã được kéo rèm xuống, chỉ còn lại An Phi và mẹ Vương.


Bác gái, bác không tin con cũng được, mà con trai mình bác còn không tin à, mặc quần áo xong, chúng ta đi ra ngoài, bác trai và chị đang đợi bác ở ngoài đó.


An Phi giúp mẹ Vương mặc từng món đồ vào, chỉnh đốn xong xuôi, cô kéo rèm giường ra.


Con gái, con nói chuyện thì phải giữ lời đó, phải để bác đi ra ngoài.
Mẹ Vương sợ An Phi đổi ý, vội kéo tay An Phi không chịu buông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.