Chương 337: HỘT TÁO
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1367 chữ
- 2022-02-06 09:41:44
Cũng may cả khoa Cấp cứu đã trải qua một năm đầy thử thách, càng ngày càng theo kịp nhịp cuộc sống, nếu không thì không dám tưởng tượng s8ẽ làm thế nào vượt qua được như lúc đầu.
Hơn nữa năm nay khoa Cấp cứu không nhờ bệnh viện hỗ trợ thêm người nữa, cuối cùng chính3 sách mượn gạo nấu cơm năm ngoái đã được đình chỉ.
Đi ngang qua phòng cấp cứu, cô nhìn thoáng qua, rồi dừng chân.
Bên trong, Dư Hạo Nhiên đang cầm một tờ hình CT nghiên cứu với Chủ nhiệm Thôi, không biết là ca bệnh phức tạp gì.
Muốn quên anh.
Cô nhếch miệng cười, trong lòng vô cùng đau đớn.
Đúng vậy, cô gọi điện cho anh ta vô số lần, nhưng không ai nghe, không biết bao lần cô che giấu cái tự cao của mình, muốn xin anh ta một lời giải thích, nhưng lại không xin anh ta được.
Vừa ra khỏi cửa phòng theo dõi, An Phi thấy Trương Mạt Lỵ trong phòng cấp cứu vẫy tay với cô, chỉ vào điện thoại, gọi cô sang.
An Phi vội vàng chạy tới nhận điện thoại, điện thoại phòng cấp cứu lần nào cũng là việc gấp.
Tạm biệt.
Bên kia, anh ta đang cười, dường như cô có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của anh ta vậy.
Không biết làm thế nào cô đi ra khỏi phòng cấp cứu được, tới khi tỉnh lại, cô đã đứng trong phòng trực.
Chẳng lẽ lần này bà cụ lại xảy ra chuyện nữa sao? Cô mặc kệ thái độ của Dư Hạo Nhiên, xịu mặt hỏi:
Tình hình thế nào!
Mấy ngày nay bà cụ bị đau ngực, không thể ăn uống được, không chịu nổi nữa mới đến tìm Chủ nhiệm, rốt cuộc đi chụp CT ngực xong thì phát hiện trong thực quản có một hột táo bị mắc kẹt.
Giọng nói trong điện thoại truyền tới không thể quen thuộc hơn nữa, trong lòng An Phi run lên.
Gần một năm trôi qua, cô lại nghe thấy giọng nói của Âu Dương, tiếng nói đặc trưng của phía Nam, là giọng nói đã từng quấy nhiễu tâm hồn cô.
Anh ta biến mất, rồi lại xuất hiện, giống như trong mơ vậy.
Mãi cho đến buổi chiều, An Phi mới tỉnh táo lại, cô rất tức giận với tâm trạng của mình, dựa vào cái gì mà chỉ một cuộc điện thoại của anh ta thôi cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, đối với cô, anh ta đã là quá khứ rồi.
... Chúc em hạnh phúc.
Anh ta chần chừ hồi lâu, rồi bình tĩnh nói.
Cảm ơn, anh cũng vậy.
Nước mắt lăn xuống mặt cô.
Liên tục làm việc trong phòng cấp cứu suốt ba giờ đồng hồ, cô hơi chóng mặt.
Cô dặn dò Mễ Lan đang viết quá trình mắc bệnh vài câu, rồi ra ngoài hít thở không khí.
Dư Hạo Nhiên cười, nói tiếp:
Có năm, một bà cụ ăn xương gà bị nghẹt ở thực quản, bị thủng, nội soi lấy dị vật thất bại, phải phẫu thuật mở lồng ngực nằm viện điều trị suốt ba tháng trời, chi tiêu gần 150 nghìn. Năm ngoái, có một ông cụ ăn cá bị mắc xương ở thực quản, bị đâm thủng, lại bị bệnh tiểu đường, phải nằm viện 2 tháng, tốn 70 nghìn.
Em nói xem, thủng thực quản có đơn giản hay không?
Alo, xin chào, tôi là An Phi, xin hỏi bạn là ai vậy?
Trong điện thoại không có giọng nói, An Phi lịch sự giới thiệu tên, đợi người kia nói chuyện.
Em... vẫn ổn chứ?
Một cái hột táo thôi mà chuyện bé xé to à?
An Phi bĩu môi, không khách sáo nói với người nào đó.
Ha ha, em cho rằng dị vật trong thực quản đơn giản lắm à?
Nếu không có cuộc điện thoại này, thì cũng lâu rồi cô không còn nghĩ đến anh ta nữa.
Mặc kệ cảm xúc bất ổn thế nào thì cũng phải làm việc, chỉnh đốn tâm trạng xong, An Phi chuẩn bị về phòng theo dõi sửa lại quá trình mắc bệnh hôm nay một chút.
Anh..., bây giờ em có bạn trai chưa?
Anh ta muốn nói lại thôi, khó khăn hỏi.
Có, anh ấy tốt lắm, có trách nhiệm hơn anh.
Cô nở nụ cười nói, chẳng biết tại sao, trong tim lại đau đớn.
Em xem, chính là chỗ này, bây giờ hạt táo đã đâm vào vách thực quản, nếu lấy hột táo ra thì thực quản sẽ có một lỗ thủng, vô cùng phiền phức.
Dư Hạo Nhiên chỉ vào dị vật trong ảnh CT, thấp giọng giải thích bên tai An Phi.
Tiểu An, gọi xong chưa? Cần hội chẩn, anh phải dùng điện thoại.
Sau lưng, giọng nói của Dư Hạo Nhiên truyền tới.
À, xong ngay đây.
An Phi hít một hơi thật sâu, cười nói:
Tạm biệt.
Dựa vào thời gian, tắc động mạch phổi phải dùng thuốc chống đông máu từ 6 đến 9 tháng, bây giờ chắc là bà cụ đã ngừng thuốc chống đông máu rồi, tạm thời sẽ không khó không chế cơn xuất huyết.
Hột táo làm thực quản bị thủng một lỗ nhỏ, sau khi kiêng ăn, trong vòng một tuần có thể tự lành lại được, không có vấn đề gì lớn.
Thời tiết càng lạnh, bệnh nhân ngộ độc oxit carbon và các bệnh về đường hô hấ9p càng nhiều hơn, cũng may mùa này cúm A đã biến mất rồi, chủ yếu là bệnh khí quản mãn tính.
Riêng bệnh nhân nhập viện thôi đã l6ên tới mười tám, mười chín người, An Phi kiểm tra thường quy xong, cô sửa lại lời dặn của bác sĩ, trao đổi giải thích với người nhà có b5ệnh nhân tương đối phức tạp, gần 11 giờ rồi.
Đầu óc cô dừng lại, cô quen miệng trả lời:
Cũng ổn, còn anh thì sao?
Bên kia điện thoại, dường như anh ta đang cười, thở phào một cái, anh ta cố gắng thoải mái hỏi:
Có nhớ anh không?
Anh hy vọng tôi nhớ hay không?
Rõ ràng cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng giờ phút này lại không nói được một chữ nào.
Đương nhiên là anh hy vọng ngày nào em cũng nhớ anh rồi.
Giọng nói của anh vẫn giống như những năm tháng đi cùng cô.
Một năm, cảnh còn người mất, sao anh ta lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy?
Biến mất khó hiểu một năm, không một lời giải thích, anh ta xem cô là cái gì, gọi thì đến đuổi thì đi sao?
Anh Dư, đây là cái gì vậy?
An Phi ra vẻ hiếu học.
Em đoán xem?
Dư Hạo nhiên khoanh tay trước ngực, nói lấp lửng.
Chủ nhiệm Thôi đứng dậy đi đến cạnh giường bệnh nhân, Dư Hạo Nhiên vẫn còn xem cẩn thận trước bàn sáng.
An Phi tò mò tới gần, xem một lúc, cô nhìn theo ngón tay của Dư Hạo Nhiên, phát hiện có dị vật ở thực quản, đâm xuyên vách thực quản.
An Phi tủi thân, xót xa tức giận, cô muốn mắng anh ta một trận thật to, nhưng ở đây là phòng cấp cứu, người đến người đi, cô không mắng được.
Vì sao lại đổi số điện thoại?
Anh ta thấy cô im lặng không nói gì, cuối cùng cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì được, lẳng lặng hỏi.
Cuối cùng, cô mệt mỏi, hết sức rồi, muốn buông bỏ tất cả mọi thứ có liên quan tới anh ta.
Bây giờ, anh ta lại hỏi cô vì sao!
Hừ, không nói thì thôi.
An Phi trợn mắt trừng anh ấy, chuẩn bị nhân lúc Chủ nhiệm không chú ý trốn đi, rốt cuộc quay sang nhìn lén một cái, cô đứng lại, bên cạnh Chủ nhiệm Thôi không ai khác mà là bà cụ nhà chị ấy.
Bà ấy đã từng bị tắc động mạch phổi phải nằm viện một thời gian, vì không điều chỉnh lượng thuốc chống đông, bà cụ suýt đã mất mạng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.