Chương 338: CÁI GIÁ CỦA CỨNG ĐẦU (1)



Bà, bà phải chú ý đó, ba ngày đầu không được ăn chút đồ nào đâu đó, uống nước cũng không được.
An Phi dặn dò lại, sợ xảy ra8 chuyện ngoài ý muốn.


Bác sĩ An cứ yên tâm, bà nghe rồi.
Lúc nãy bà cụ ở phòng cấp cứu nhíu mày đau đớn, bây giờ đ3ã nở nụ cười dễ gần.
Ông ta luôn miệng thề không có.
Rốt cuộc, một anh trai giường bên cười hì hì tố cáo:
Tôi tận mắt nhìn thấy anh ăn một trái chuối tiêu mà, vậy mà anh nói với bác sĩ là không ăn, anh không nói thì sao người ta điều trị cho anh được.

Ông ta ở phòng giám sát một tuần, cả ngày không được bước xuống giường, khó chịu muốn điên lên, tranh cãi với Lý Mộc Tử một trận, đòi ra ngoài bằng được.
Lý Mộc Tử không lay chuyển được ông ta, hết cách đành cho ông ta ra ngoài, lúc đó cô ấy đã dặn dò rất kỹ, cấm đồ ăn, không được ăn cơm, không được uống nước.
Kết quả, ngày hôm qua, cũng chính là chiều hôm sau từ khi ông ta chuyển ra khỏi phòng giám sát, giường 11 ăn một quả chuối, ăn hẳn một quả.
Buổi chiều ăn xong, buổi tối ông ta bắt đầu đau bụng, sau khi bác sĩ ca đêm cho ông ta dùng thuốc giảm đau, không có hiệu quả, đau đến tận sáng, càng lúc càng đau.
Ngộ độc những loại axit có chất kiềm mạnh, cả vách thực quản cũng bị ảnh hưởng theo, bị bỏng, không thể đặt ống thông dạ dày được, sợ trong lúc làm, ống thông dạ dày sẽ làm vách thực quản bị thủng, vậy còn tồi tệ hơn.
Nên chỉ có thể để máu và axit đi xuống dưới, nhưng như vậy thì tạo thêm áp lực cho trực tràng, dịch axit lại phá hỏng môi trường trực tràng, làm trực tràng bị xuất huyết thì càng nguy hiểm hơn.

À, ăn nhiều thì niêm mạc dạ dày bị nứt vỡ chứ sao. Chúng ta đã nhắc ông ta cả nghìn lần rồi, nhưng ông ta vẫn tự tìm đường chết đó thôi.
An Phi cười khổ, không biết giường 11 đã hối hận về hành vi của mình chưa.
Một khi bệnh nhân đã bị xuất huyết đường tiêu hóa, có thể đặt ống thông dạ dày để đưa máu và axit dạ dày ra, có lợi cho việc phục hồi của niêm mạc dạ dày, cầm máu sớm, giảm ảnh hưởng lên ruột non.
Lúc chưa được ra, ông ta vô cùng thoải mái đồng ý, nhưng sau khi ra rồi lập tức lập mặt, không nhớ những gì Lý Mộc Tử và Chủ nhiệm Hàn nói.
Thực ra nghĩ kỹ thì mọi người cũng hiểu được, đói bụng bảy ngày, không có được một giọt nước, ngửi thấy mùi cơm xung quanh, có thể cản được sức hấp dẫn thì sức chịu đựng phải lớn tới mức nào.
Sau khi ông ta nhập viện thì bị xuất huyết dạ dày cũng không có gì bất ngờ, sau đó là loại biểu hiện ngộ độc axit thay thế, ở phòng giám sát đã một tuần, khó khăn lắm mới qua được giai đoạn nguy hiểm.
Nhưng trước mắt, phòng nội soi tạm thời không đồng ý nội soi dạ dày cho ông ta, để quan sát tình hình xuất huyết của vách dạ dày.
Buổi sáng lúc thăm phòng, sắc mặt ông ta vàng như nến, không thể so được với tinh thần sáng sớm hôm qua của ông ta.
Chủ nhiệm Hàn thở dài, hỏi lại, có ông ta đã ăn cái gì không?
Tôn Hạ Bình gật đầu nghe theo, mà cũng không biết chán nản, một ngày ba lượt tìm người nhà và bệnh nhân giải thích không được ăn cơm, đặc biệt là đồ cứng.
Người nhà và giường 11, thậm chí là những người nằm viện xung quanh đều chê cười Chủ nhiệm Hàn và An Phi quá cẩn thận, cười ha ha, cho rằng bọn họ chuyện bé xé to.
Về đến nhà, tiện tay đặt ở bàn trà phòng khách, rốt cuộc bị anh trai này nhìn thành đồ uống, uống một hớp, bỏng từ khoang miệng đến họng, thực quản, cho tới dạ dày, trong giây lát bị sưng đỏ cả mảng.
Đương nhiên, thảm nhất chính là dạ dày, cuối cùng axit chlohydric tụ lại ở trong bụng, phải đợi mấy tiếng sau mới bài tiết đến ruột non được.
Ngày đầu tiên ông ta ra ngoài, ông ta uống nước và ăn một chén cháo nhỏ, sang hôm sau, lúc thăm phòng, ông ta đắc ý khoe với Chủ nhiệm Hàn, ý là có phải các anh không muốn cho tôi ăn cơm không, nhìn đi, ăn cũng không có gì, toàn là một đám lang băm.
Chủ nhiệm Hàn không quan tâm sự khiêu khích của ông ta, vẫn trao đổi lại với người nhà. Không được để cho ông ta ăn cơm, nhất là những món cứng khó tiêu, nhất định phải đợi nội soi dạ dày xong, bảo đảm niêm mạc dạ dày bình thường rồi mới ăn cơm được.

Kết quả của anh ta đã có chưa?
An Phi vừa đi vừa hỏi.

Có rồi chị, huyết sắc tố chỉ có 8g (người bình thường từ 11g trở lên, càng thấp càng thiếu máu nặng), nghi ngờ lại bị xuất huyết đường tiêu hóa.
Mễ Lan nói ngắn gọn.
Trong lúc nói chuyện, An Phi và Mễ Lan đã tới giường 11, người chăm bệnh cho bệnh nhân là vợ, hơn 40 tuổi, là một người phụ nữ trung niên cao gầy, thấy gương mặt giường 11 đau đớn, bà ta cuống quít lên.

Bác sĩ, lão Quan nhà tôi đau cả đêm rồi, cô mau nghĩ cách gì đó đi.
Bà ấy nắm tay An Phi khẩn cầu.
Lúc ông ta nhập viện là đã 15 phút sau khi uống phải axit chlohyric, nói đúng thì tới rất kịp lúc.
Đáng tiếc ngộ độc axit chlohydric là một trường hợp vô cùng đặc biệt, không thể rửa ruột, không thể uống nước pha loãng, không thể dùng chất tẩy để trung hòa, chỉ có thể uống sữa, lòng trắng trứng vân vân, thành phần protein có trong đó sẽ từ từ làm giảm nồng độ axit chlohydric.

Chị Phi, chị mau đi xem đi, bệnh nhân giường 11 bị ngộ độc axit chlohydric, tình hình không đư9ợc ổn lắm.
Mễ Lan vội vàng nói.
Bệnh nhân giường 11 thuộc kiểu uống miếng nước lạnh thôi mà cũng ê răng điển hình. 6Vợ ông ta làm việc ở một công ty vệ sinh, cầm một lọ axit chlohydric về nhà, bỏ vào bình đồ uống, chuẩn bị dùng để thông cốn5g trong nhà.
Người nhà vui vẻ hớn hở nói cho có lệ:
Bác sĩ, anh ấy nóng tính, chúng tôi không khuyên được.

Chủ nhiệm Hàn nói với Tôn Hạ Bình trước mặt người nhà:
Viết lại trong quá trình mắc bệnh, người nhà và bệnh nhân không hợp tác với lời dặn của bác sĩ, tự ý ăn cơm, đã thông báo tình trạng xuất huyết nguy kịch, nếu xuất huyết nhiều hơn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Người nhà giường 11 đỏ mặt, im lặng không nói gì.
Hiếm khi Chủ nhiệm Hàn tức đen mặt, chỉ định ông ta kiểm tra máu thường quy và sinh hóa máu, rồi siêu âm bụng, đến bây giờ An Phi vẫn chưa thấy có kết quả.

Chị gái à, huyết sắc tố của ông ấy giảm xuống rõ ràng, sợ là trong dạ dày lại xuất huyết rồi, hơn nữa có thể đã nặng hơn lần trước rồi, phải về lại phòng giám sát.
An Phi không rút tay lại, để mặc bà ấy nắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.