Chương 342: BỆNH NHÂN KỲ LẠ



Ông ấy dám đánh người à?
Trưởng khoa Hứa nói đầy nghi ngờ.


Là ông ấy đánh đó.
Bảo vệ đứng cạnh hóng hớt buồn b8ực làm chứng.


Hai cậu trực cấp cứu đúng là làm tăng thể diện phòng bảo vệ quá mà.
Trưởng khoa Hứa là người tinh3 ý, ông suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ được những điều then chốt, ông cười lạnh nói.

Làm sao đây?
Trương Mạt9 Lỵ lớn tuổi nhất, chững chạc hơn nhóm An Phi, chị ấy để Trưởng khoa Hứa quyết định.

Ông ta cũng bị thương ngoài6 da thôi, không phải là vấn đề gì lớn. Hai người đỡ ông ta vào phòng theo dõi đi, để lại một người trông chừng ông ta. Đợ5i ông ta tỉnh lại thì đừng giữ nữa, tiền điều trị đòi lại được thì tốt, nếu không trả thì chúng ta cũng không ép...
Trưởng khoa Hứa bình tĩnh nói với hai bảo vệ.
Lời nói của tổng phụ trách ca, bảo vệ không dám không nghe theo, họ khiêng người đàn ông đang nằm co quắp trên đất đi.

Ví tiền của tôi đâu?
Người đàn ông say rượu khóc không ra nước mắt.

Ông đi uống rượu với ai? Đi bằng cái gì?
Khương Thiệu Vân có lòng nhắc nhở.

À, tôi đi xe máy, xe của tôi đâu?
Lúc này người đàn ông mới kịp nhận ra, vừa giận vừa vội.

Lần sau đi thì uống ít thôi, mất chút của cũng không sao đâu, của đi thay người. 120 đưa ông từ lề đường về đây, bên ngoài lạnh như vậy, nằm ở ngoài lạnh cả đêm, không chết rét thì cũng bị đông cứng thôi. Ông mau đi hỏi 120 thử xem, xem bọn họ có thấy cái gì trong người ông không, hay có thấy xe, tiền của gì của ông xung quanh đó không.
Mễ Lan bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Haiz!
Người đàn ông say rượu giậm chân, đứng dậy rời đi.
Lúc giao ca ngày, Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu San nghe xong chuyện tối qua, mặt ai cũng đen như đáy nồi. Mọi người thảo luận xôn xao, vừa ngạc nhiên vừa khen ngợi người lang thang hăng hái làm việc nghĩa.
Nhân cơ hội này, bảo vệ nói ông ta phải trả tiền điều trị, người đàn ông say rượu sờ soạng cả người, điện thoại, ví tiền, đồng hồ, không còn cái gì cả, ông ta la lên, nói mình bị trộm rồi.
Ông ta nổi giận đùng đùng tới phòng cấp cứu, tìm Trương Mạt Lỵ bắt cô ấy phải giải thích.
3 giờ, An Phi thay ca với Mễ Lan, phòng cấp cứu do Mễ Lan trực, nửa đêm xảy ra chuyện, Khương Thiệu Vân thêm mắm dặm muối kể cho cô nàng nghe, mọi người cười rộ lên.
Vậy nên lúc ông ta đến, ánh mắt Mễ Lan nhìn ông ta hơi kỳ lạ, làm ông ta sợ hãi vô cùng.

Tài sản trên người tôi bị mất hết cả rồi, mấy cô phải nói cho rõ ràng xem.
Người đàn ông say rượu ấp úng nói, kỳ lạ, tại sao ông ta lại mất tự nhiên, đuối lý trước mặt phụ nữ vậy.

Trong phòng cấp cứu có ghi lại quá trình giao nhận bệnh nhân cặn kẽ, lúc được xe cấp cứu chở tới đây, trong túi ông cũng không có cái gì cả, không tin thì đi tìm 120 mà hỏi đi.
Mễ Lan ném bản ghi chép ra trước mặt ông ta, ôn hòa nói.

Nếu chúng ta tuyển thêm được vài cậu trai thì tốt rồi, ít ra cũng để mấy cô bé can đảm hơn một chút.
Lưu San đứng dậy tưới nước cho mấy chậu cây trầu bà trên bàn.
Ánh mắt của Chủ nhiệm Thôi sáng bừng lên, trong lòng hơi do dự.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn, Lưu San thấy trong phòng cấp cứu kín người, ngạc nhiên nói:
Lại có chuyện xảy ra nữa à?


Lúc ông ta tỉnh lại, nếu có hỏi vết thương trên người, các cô cứ nói thật, nói là vì ông ấy giở trò lưu manh nên bị bệnh nhân khác đánh, đánh xong thì đi mất rồi, nếu ông ta muốn tìm thì cứ để ông ta đi báo án.
Trưởng khoa Hứa dặn dò Trương Mạt Lỵ.
Ông hiểu, người cần thể diện, cây cần vỏ, chắc chắn người đàn ông say rượu tỉnh lại, biết lý do mình bị đánh cũng không có gan đi đến đồn cảnh sát báo án đâu.
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Chủ nhiệm Hứa dự đoán, 5 giờ sáng, người đàn ông say rượu tỉnh lại, nhìn thấy mình bị thương cả người, đầu tiên là tức giận, sau đó lại bị bảo vệ chế giễu một hồi, ông ta bèn ỉu xìu như trái cà tím bị héo.
Nhưng đã mấy ngày rồi, chẳng những bệnh nhân không thuyên giảm mà còn bắt đầu nặng hơn. Không rời khỏi giường, không bước xuống đất được, bắt đầu từ ngày hôm qua, anh ta thở dồn dập.
Bệnh viện huyện phát hiện thấy bất thường nên cho bệnh nhân kiểm tra khí máu, độ bão hòa oxy trong máu thấp hơn 85%, đã xuất hiện tình trạng suy hô hấp. Nhưng kỳ lạ là phổi của anh ta lại không có bất cứ vấn đề gì. Như vậy chỉ có một khả năng, suy hô hấp chỉ là đầu mối thôi.
Bệnh viện huyện nghi ngờ anh ta bị nhược cơ tiến triển hoặc do viêm não gây ra, bọn họ ít kinh nghiệm điều trị bệnh này nên báo với người nhà rằng bệnh nhân mắc bệnh nặng nguy kịch, người nhà lo lắng, kiên quyết muốn chuyển sang bệnh viện nhân dân.
Phòng cấp cứu bây giờ lại loạn cả lên.
10 phút trước, xe 120 đưa một bệnh nhân từ bệnh viện huyện đến, nói là khó thở cấp tính.
Bệnh nhân tên Dương Kim Thành, nam, hơn 30 tuổi, là người lao động trong gia đình, trụ cột trong nhà. Ba ngày trước, đột nhiên anh ta bị sốt, buồn nôn, nôn mửa, bệnh viện huyện chẩn đoán là viêm dạ dày và ruột cấp tính.
Chủ nhiệm Thôi gõ nhẹ ngón tay vào cửa sổ, một lúc lâu sau không nói gì.

Phượng Dương, chúng ta có cần phải mời trưởng phòng bảo vệ một chầu cơm không, để bọn họ điều thêm mấy người cho chúng ta.
Lưu San hỏi thử.

Nếu hữu dụng thì hai người là đủ, còn nếu để làm cảnh thì có sắp xếp thêm mười người cũng vô dụng thôi.
Chủ nhiệm Thôi hơi nhíu mày.
Giao ca xong, An Phi đi theo Chủ nhiệm Hàn thăm phòng, cô lén nhìn qua góc xó, không còn thấy bóng người lang thang kia đâu nữa.
Lầu hai, phòng giảng dạy cấp cứu.

Y tá trực buổi tối toàn là phụ nữ, chuyện tối hôm qua cũng cảnh báo chúng ta, phải tăng cường bảo vệ an toàn, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng có lỗi với mọi người.
Y tá trưởng Lưu nặng nề nói với Chủ nhiệm Thôi đang trầm tư đứng ở cửa sổ.
Người nhà tới cùng đứng kín cả phòng, Tống Minh Minh trực phòng cấp cứu phải liên tục mời người nhà đi ra, nhưng một nhóm phụ nữ và trẻ em lại bằng mặt không bằng lòng với cô ấy, ngoài mặt thì thoải mái đồng ý, nhưng không ai chịu nhúc nhích. Trong chớp mắt, căn phòng cấp cứu rộng rãi trở nên chật chội hơn.

Chủ nhiệm Lâm là người thích yên tĩnh, đi vào nhìn thấy nhiều người nhà như vậy, bà sầm mặt xuống. Tống Minh Minh đưa bệnh án qua, Chủ nhiệm Lâm liếc nhìn cô ấy một cái, không nhận, Tống Minh Minh đành ngại ngùng đặt bệnh án lên bàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.