Chương 343: BẤT LỰC



Bác sĩ, bà nghi ngờ anh ấy bị bệnh dại sao?
Vợ bệnh nhân ngạc nhiên hỏi.


Biểu hiện và quá trình mắc bệnh của cậu t8a rất giống, trước khi xuất hiện tình trạng khó thở, có bị khó nuốt, không dám uống nước, sợ gió không.
Chủ nhiệm Lâm nhìn 3chằm chằm vào mắt vợ bệnh nhân, gằn hỏi từng tiếng.

Vợ bệnh nhân và mẹ chồng nhìn nhau, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, 9xem ra Chủ nhiệm Lâm đã đoán đúng.
Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu nhìn nhau cười, rồi xoay người rời đi, nếu mọi chuyện đã được giải quyết thì hai người không cần phải ra mặt nữa.
Bệnh nhân Chủ nhiệm Lâm đang cứu chữa là một người đàn ông tầm 60 tuổi, không có bệnh sử bệnh tim, cơ thể khỏe mạnh, là người thích đi xe đạp.
Sáng nay, ông ấy đến đội xe, đạp xe quanh hồ tập thể dục như thường ngày, đạp một hồi, đồng đội phát hiện sắc mặt ông ấy không ổn nên khuyên ông ấy nghỉ ngơi một chút.

Hai người nhớ kỹ lại xem, có khi mèo cũng có virus chó dại đấy.
Trong lòng Chủ 6nhiệm Lâm biết mình đã chẩn đoán đúng tám chín phần rồi, bây giờ phải tìm ra bệnh nhân đã tiếp xúc với cái gì.

Anh 5ấy làm việc ở ngoài cả năm, tới bây giờ, anh ấy chỉ kể cho người khác nghe chuyện tốt, chứ không kể chuyện xấu, chúng tôi thật sự chưa nghe anh ấy nói bị chó hay mèo cắn cả. Nhưng hai tháng trước, anh ấy có ăn thịt chó với bạn mình, không biết có phải là... Nhưng tôi không nghe nói người ăn cùng mắc bệnh mà.
Vợ bệnh nhân khóc lóc nói.

Sức đề kháng của mỗi người một khác, ăn cùng nhau, có người ăn xong tiêu chảy suốt, có người thì lại không có chuyện gì.
Chủ nhiệm Lâm giải thích đơn giản.
Chủ yếu là xâm nhập vào các tế bào thần kinh của tiểu não và não. Biểu hiện lúc đầu là có cảm giác bất thường ở gần miệng vết thương, bao gồm tê, ngứa, đau, cảm giác như có kiến bò.
Biểu hiện sau khi phát bệnh vô cùng kinh khủng, sợ nước, sợ gió, dần dần bị khó thở, cơ bắp toàn thân tê liệt cho đến lúc chết.

Chủ nhiệm Lâm, vợ anh ta nói trước khi mắc bệnh anh ta ăn thịt chó, đây là nguyên nhân dẫn tới nhiễm trùng sao?
Trước giờ An Phi chưa từng nghe ai nói ăn thịt chó cũng có thể mắc bệnh dại, vả lại, đôi khi An Quốc Cường cũng ăn, cô nghĩ lại mà sợ.
Có rất nhiều bác sĩ chưa từng thấy bệnh nhân bệnh dại, một khi đã mắc phải thì chỉ có đường tử vong, không sống hơn được một tuần, rất ít người được chẩn đoán mắc bệnh này, ở khoa Cấp cứu cũng thuộc dạng hiếm thấy.
Nó có tỷ lệ tử vong một trăm phần trăm là do virus bệnh chó dại cắn phá hệ thần kinh.
Mọi người thường nhạy cảm với bệnh dại, sau khi virus gây bệnh tiến vào người sẽ làm tế bào nhiễm trùng, xâm nhập vào đầu mút dây thần kinh, rồi khuếch tán ở thần kinh trung ương, không khuếch tán trong máu.

Virus bệnh dại nhạy cảm với tia cực tím, nhiệt độ, cồn, các món thịt chó nấu chín thì ăn không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu ăn phải thịt chó bị nhiễm bệnh, chưa nấu chín hoàn toàn, đúng lúc dạ dày hoặc niêm mạc khoang miệng của thực khách lại có vết loét thì sẽ bị nhiễm.

Lúc trước khi còn làm ở khoa thần kinh, Chủ nhiệm cũng từng nghi ngờ một ca bệnh viêm não, cuối cùng bệnh nhân được chẩn đoán là bệnh dại, nên có ấn tượng rất sâu sắc, chỉ cần liếc một cái cũng phát hiện ra vấn đề của bệnh nhân.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một bệnh nhân hấp hối được đẩy vào, Chủ nhiệm Lâm và Tống Minh Minh chạy tới trước, phục hồi tim phổi cho bệnh nhân.

Chủ nhiệm, xin chị thương xót, mau cứu thằng bé!
Người mẹ quỳ xuống trước mặt Chủ nhiệm Thôi, lớn tiếng khóc ầm lên.

Chị gái à, tôi bất lực, cái bệnh này, đừng nói là tôi, ngay cả toàn thế giới thì cũng không ai trị được, một khi đã phát bệnh thì một trăm phần trăm là tử vong.
Chủ nhiệm Lâm vội kéo người phụ nữ không chênh lệch tuổi tác với mình là bao nhiêu đứng dậy.
Người đứng ngoài nghe tin, chạy ào vào, An Phi, Mễ Lan và các bác sĩ trẻ chuyển khoa ngồi trong phòng theo dõi nghe nói là bệnh nhân mắc bệnh dại cũng chạy tới xem một chút.

Bác sĩ, cho dù là không trị được thì các cô cũng không được để chúng tôi về chờ chết như vậy chứ, chúng tôi yêu cầu nhập viện.
Có vài người nhà bệnh nhân thấy Chủ nhiệm Lâm không quan tâm đến Dương Kim Thành nên bất mãn, cảm xúc kích động, phòng cấp cứu loạn cả lên.
Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu đứng trên lầu phát hiện thấy bất thường nên vội vàng chạy xuống, đến trước cửa phòng cấp cứu, nghe thấy bên trong yên tĩnh hơn một chút, rồi có người lớn tiếng nói cái gì.

Mọi người hãy nghe tôi nói đã, bây giờ bệnh nhân đã vào giai đoạn cuối rồi, virus đã vào tới não, cơ bắp tê liệt, muốn duy trì tính mạng thì phải dùng máy thở, cần đến phòng ICU. Phòng giám sát không thể giữ người lại được, vào rồi thì mấy người không được nhìn mặt lần cuối đâu. Ngoài ra, bệnh dại thuộc bệnh truyền nhiễm, phải nằm phòng đơn, khử độc hết toàn bộ những gì bệnh nhân đã sử dụng. Chi phí một ngày khoảng hai mươi nghìn tệ. Bệnh dại một trăm phần trăm là tử vong, không thể điều trị khỏi được. Chúng tôi vì lo cho người nhà nên mới khuyên mọi người đi về đi. Nếu mọi người cứ muốn ở lại, bệnh viện chúng tôi sẽ không từ chối bất kỳ bệnh nhân nào.

Sau khi trải qua toàn bộ quá trình đưa bệnh nhân cúm A đến ICU, An Phi hiểu người nhà muốn nhập viện, trong lòng bọn họ cũng không đành lòng. Nhưng sự thật ngay trước mặt, cũng sẽ có người hiểu mà giải quyết.
Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu dừng chân, đứng ở quầy phân khoa, nghe động tĩnh bên trong.
Nhóm người nhà bắt đầu kịch liệt thảo luận, một lúc sau, vài người đi ra tìm xe, vợ bệnh nhân gục bên người anh ta khóc nức nở. Xem ra bọn họ đã có lựa chọn.
Nhưng ông ấy từ chối nói:
Chỉ là chút bệnh vặt cỏn con thôi, không phải là chuyện lớn gì đâu, xương cốt của tôi còn chắc chắn, cường tráng lắm, còn chiến được thêm năm trăm năm lận.


Các đồng đội cười ha ha, cả đội tiếp tục đạp. Kết quả, mười phút sau, ông ấy càng lúc càng mệt mỏi, ngã xuống xe, không còn hơi thở, nhịp tim.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.