Chương 345: TÌNH NGHI



Anh Quách, anh lại lấy rẻ sức lao động của anh ấy rồi.
An Phi bất mãn bĩu môi.


Em gọi anh tới mà, cậu ta khôn8g thể nào không giúp một tay được.
Quách Cường hùng hồn nói.

Người nhà nhìn thấy hy vọng, càng không nỡ buông 3tay, lập tức làm thủ tục nhập viện, Vương Dịch Tường và Quách Cường tự đưa bệnh nhân về phòng bệnh ICU.
Chủ nhiệm Lâm dứt khoát trả lời thẳng thắn:
Không nhìn thấy, bận khám bệnh nhân còn chưa xong, thời gian đâu mà đi trông chừng cái đồng hồ của ông ấy?

An Phi bị người ta hỏi cũng khó hiểu, luôn miệng phàn nàn:
Mạng quan trọng hay đồng hồ quan trọng, chúng ta cực khổ lắm mới cứu được ông ấy từ tay Diêm Vương về, còn bị cắn ngược một cái, nói chúng ta ăn cắp đồ của ông ấy à? Anh ta bảo mấy trăm nghìn thì là mấy trăm nghìn, nếu tìm không thấy, đòi bồi thường thì chúng ta phải đền tiền cho anh ta à? Vậy sau này có khi nào lại có người đeo nhẫn phỉ thúy rồi bị mất, bắt chúng ta bồi thường hơn triệu thì sao? Nếu đã nghi ngờ chúng ta là ăn trộm thì lần sau đừng tới bệnh viện nữa.

Chị lao công oan ức nói:
Tôi quét tước dọn dẹp cả phòng cấp cứu xong cũng không thấy bộ đồ nào dưới đất nữa, chỉ có vài miếng giấy vệ sinh này nọ, với chất bẩn trong thùng rác thôi, tôi lúc nào cũng thấy túi đầy thì mang đi chứ không mở ra xem.


Lòng người khó đoán, có ai dám chắc bác sĩ không tham cơ chứ?
Chàng trai bật cười, ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai.
Tìm kiếm lúc lâu, Lưu San mệt mỏi còn nghe thấy anh ta nói vậy, giống như vừa cắn thuốc lắc, ý chí chiến đấu lại sôi sục, kéo chàng trai đi.

Này, chị gái, chị dẫn tôi đi đâu vậy?
Đầu óc của chàng trai cũng mơ màng.

Chắc chắn là không có đâu, nếu chúng tôi lấy rồi thì cần gì tới tìm nữa, vậy chẳng phải là cố tình gây sự sao?


Cậu thấy đó, không ai để ý quần áo để ở đâu cả, chắc bị xem là rác y tế nên quăng vào thùng rác rồi. Rác y tế của bệnh viện chúng tôi được xử lý tập trung, rác hôm qua chắc vẫn chưa được chuyển đi đâu, chúng ta cùng đi tìm thử xem.

Lưu San kiên quyết dẫn chàng trai tới trung tâm thu rác.

Y tá trưởng Lưu, chị mau xuống đây đi, người nhà của bệnh nhân phục hồi tim phổi được chuyển qua ICU hôm qua nói bị mất đồ ở khoa Cấp cứu.
Trương Mạt Lỵ lo lắng gọi điện cho Lưu San, cô ấy làm việc ở khoa Cấp cứu mười năm, tới bây giờ chưa từng gặp tình huống tương tự, không biết phải xử lý thế nào.
Là đồng hồ Thụy Sĩ, trị giá mấy chục nghìn tệ, bây giờ giá thị trường gần mấy trăm nghìn tệ.
Lúc cứu chữa, y tá sợ vướng tay nên tháo xuống đưa cho một người bạn đi cùng, người bạn kia lại bỏ vào trong túi áo khoác của bệnh nhân. Lúc đó bận cứu chữa nên không ai để ý quần áo được đem đi đâu rồi.
Đi vào bên trong, hai người nhìn túi rác chất cao như núi mà choáng váng. Hai khu bệnh, ba mươi mấy phòng bệnh, thêm phòng khám bệnh, toàn bộ rác đều được thu vào đây, đúng là thế giới túi rác. Muốn tìm được bộ quần áo bị vứt bên trong còn khó hơn lên trời.
Hai người kiếm đến trưa cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được, chàng trai nản lòng ngồi trên ghế, than thở:
Chắc chắn là có người nổi lòng tham nên ăn trộm cái đồng hồ rồi, chúng ta lật hết đống rác lên tìm có mới là lạ.


Này chàng trai, tôi không thích nghe lời này của cậu đâu nhé, cho dù thật sự có người trộm đi chăng nữa cũng chưa chắc là người trong khoa chúng tôi.
Lưu San tin tưởng cấp dưới của mình.
Bây giờ bệnh nhân tỉnh lại, hỏi đồng hồ đâu, người nhà mới chợt nhớ ra còn chuyện này nữa, nên vội vàng đến khoa Cấp cứu hỏi quần áo để ở đâu.
Lưu San hỏi Tống Minh Minh đã tháo đồng hồ xuống, Chủ nhiệm Lâm tham gia cứu chữa, nhóm người An Phi và chị lao công phòng cấp cứu.
Tống Minh Minh dè dặt nói:
Em tháo đồng hồ xuống rồi đưa cho bạn bệnh nhân, sau đó em phải thêm thuốc cho bệnh nhân, rồi chuyển ông ấy sang phòng giám sát, không rời giường một lúc nào cả. Đến lúc em từ phòng giám sát về, phòng cấp cứu đã được dọn dẹp xong xuôi cả rồi, không thấy quần áo nào bên giường cứu chữa nữa.


Y tá trưởng, chúng tôi là người có ơn tất báo, nhưng chiếc đồng hồ này đã đi theo ba tôi nhiều năm, là món đồ mà ông ấy yêu thích nhất, tôi không thể nào không tìm được.
Chàng trai gãi đầu, rất khó xử.
Lưu San buồn bực, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, kiên nhẫn giải thích với người nhà, ca bệnh này vốn là một ca hơn hẳn bình thường, thành công cứu chữa ca bệnh có độ khó cao là một chuyện tốt, nhất là khi nhiều khoa hợp tác với nhau, có thể nói là hoàn mĩ. Bệnh viện đã mời tòa soạn báo, đài truyền hình đến phỏng vấn, trong lúc quan trọng thế này lại xảy ra chuyện, chị ấy không nóng vội được, không được giận, chỉ đành cẩn thận giải quyết.

Cậu xác định người nhà không cầm quần áo về đó chứ?
Lưu San hỏi thử.
Nguyên 9nhân gây bệnh của bệnh nhân được nghi là tắc nghẽn cơ tim cấp tính, bởi vì tuần hoàn máu không ổn định, tạm thời lại kh6ông có cơ hội đến CCU phẫu thuật, đành lùi lại một bước, lựa chọn điều trị tan sợi huyết.
Trải qua 24 giờ cứu c5hữa, từ lúc Lục Viễn ấn tim trước khi vào viện, 120 nhanh chóng đưa đến, khoa Cấp cứu cố gắng cứu chữa, chuyển đến ICU lấy kỹ thuật cao để cầm cự, cuối cùng bệnh nhân cũng mở mắt, đi ra khỏi quỷ môn quan.
Nhưng sáng hôm sau giao ca, lại xuất hiện chuyện không ai ngờ tới, con của bệnh nhân tìm đến.

Tôi không tin đồ vật ở khoa Cấp cứu có thể không cánh mà bay, cậu đã không tin tôi thì chúng ta đi tìm bằng chứng.
Lưu San vừa đi vừa nói chuyện.

Hai người nhanh chóng đến phòng giảng dạy lầu hai, Lưu San tìm đoạn camera hôm qua, lúc nãy chị ấy bị choáng nên quên mất lầu hai có hỏa nhãn kim tinh, lãng phí cả buổi trưa một cách vô ích, đi lục rác, không biết lát nữa có ăn cơm vào không nữa.

Trong camera, trên màn hình hiển thị cảnh hôm qua Lục Viễn và bác sĩ 120 vội vàng đưa bệnh nhân vào, Tống Minh Minh nhanh tay thông tĩnh mạch cho bệnh nhân, dùng máy phục hồi tim phổi, tiện thể tháo đồng hồ xuống đưa cho một người bạn của bệnh nhân; Chủ nhiệm Lâm bỏ lại bệnh nhân bị bệnh dại chạy qua; Mễ Lan và An Phi đến giúp; Vương Dịch Tường vội bước tới nhanh như bay.

Vẻ mặt của chàng trai càng lúc càng nặng nề, thì ra trước khi anh ta đến, đã có nhiều người bỏ công không oán không hối vì ba anh ta như vậy.

Trong camera, anh ta xuất hiện, sau đó bị Chủ nhiệm Lâm gọi qua nói chuyện, quần áo của ba vốn nằm trong tay một người bạn của ông ấy được giao lại cho một người phụ nữ trẻ tuổi đi cùng anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.