Chương 346: NGƯỜI CŨ ĐẾN


Dưới ánh đèn dịu nhẹ, một cô gái trẻ tuổi mặc dạ phục màu đen, đánh đàn dương cầm trên sân khấu, nốt nhạc vui vẻ từ đầu ngón tay cô ấy bay 8ra, nhẹ nhàng bay khắp đại sảnh.

Bốn phía đại sảnh là hàng ghế dài, đều ở cạnh cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy m3ặt hồ rộng rãi lung linh, đương nhiên, trong đó, cây cầu hai mươi mốt vòm đồ sộ vẫn làm người ta chú ý nhất.

Trong đại sảnh là phò9ng bao, có lớn có nhỏ, mỗi gian phòng bao đều được lắp đặt tivi và máy tính, phòng nhỏ thích hợp cho các cặp tình nhân, phòng bao lớn phù 6hợp để bạn bè tụ tập.

Vì sao vậy?
An Phi rất tò mò hỏi.

Chuyện này thì...
Nhân viên phục vụ cười áy náy, muốn nói lại thôi.

Tối nay nhiều khách, đầu bếp làm bít tết thôi cho tiện, không bị chậm trễ thời gian.
Vương Dịch Tường nói thay nhân viên phục vụ.
Sắc mặt Tề Lộ hồng lên, cô ấy nói nhỏ bên tai cô:
Mang thai.

An Phi chợt hiểu, cuối cùng cũng yên lòng.
Món ăn Vương Dịch Tường gọi đã đưa lên, Tề Lộ và chồng quay lại bàn của mình.

Người lang thang trong khoa em vẫn còn ở đó à?


Ừ, sau chuyện lần trước, thỉnh thoảng buổi sáng bọn em sẽ mang bữa sáng đến cho chú ấy. Chú ấy cũng rất áy náy, đúng là một người biết điều.
An Phi cầm cốc nước lên, uống một ngụm, cười cười.

Đúng vậy, dù sao bệnh viện cũng là nơi công cộng, thêm chú ấy thì cũng không nhiều quá đâu, chúng ta cũng không có lý do gì để đuổi chú ấy ra ngoài cả.


Làm anh hết hồn, cứ tưởng đi ra ngoài ăn cơm với em lại gặp phải chuyện gì nữa.
Vương Dịch Tường vỗ ngực, ra vẻ hết hồn.

Mồm quạ đen này.
An Phi lườm anh.
Cô ăn xong trước, đứng dậy đi vào toilet, vừa ra khỏi cửa, dưới ánh đèn mờ ảo ở khúc quanh, một người đàn ông dựa vào tường, hình như có tâm sự nặng nề.
Tề Lộ thấy người đàn ông đi tới đây, vẻ mặt cô ấy dịu dàng hơn, khách sáo giới thiệu:
Chồng tớ, Nghiêm Cảnh Thành, bạn học cấp hai của em, An Phi.

Hai người gật đầu xem như là chào hỏi lẫn nhau.

Cậu kết hôn rồi à? Chúc mừng, chúc mừng.
An Phi khách sáo nói, kéo tay Tề Lộ hỏi:
Lúc nãy cậu sao thế?

An Phi không muốn quan tâm việc đâu đâu của người khác, cô nhanh chân bước đi.
Lúc đi ngang qua người đàn ông kia, anh ta ngẩng đầu, khẽ gọi:
Phi Phi, đã lâu không gặp.

An Phi quay đầu lại nhìn, cô dừng chân.

Nếu biết trước thì đã không đi ăn vào ngày Noel thế này, phục vụ còn không bằng ngày bình thường.
An Phi vốn đang tràn đầy hứng khởi hơi mất hứng.

Cho hai phần bít tết đi, chín tám phần.
Vương Dịch Tường vẫy tay với nhân viên phục vụ, ý bảo có thể đi.
Nhân viên phục vụ gật đầu lui đi.

Cậu không sao chứ, sao...
Bệnh nghề nghiệp của An Phi lại tái phát, không thể giả vờ như không thấy thái độ lạ thường của Tề Lộ được, cô quan tâm hỏi nguyên nhân nôn mửa.
Một người đàn ông đi ăn cùng Tề Lộ thấy hai người nói chuyện, anh ta đi tới, thân hình cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, vest màu xanh đậm, mày kiếm mắt sáng, không hề kém Vương Dịch Tường tí nào.

Lộ Lộ, gặp người quen à?

Người đàn ông mặc áo len, cơ thể cường tráng, dáng người cao lớn, đường nét gương mặt mạnh mẽ, là Từ Cường nửa năm chưa gặp.

Sao anh lại ở đây?
An Phi ngạc nhiên, bộ đội xin nghỉ phép dễ vậy sao?

Về xem mắt, mẹ anh lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không khỏe nữa, nhưng nhớ rất kỹ việc này.
Anh ta nói nghe rất đơn giản, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ chán ghét và bất đắc dĩ.
Vương Dịch Tường nhìn thoáng ngọn đèn ngoài cửa sổ, cảm khái nói:
Lại một năm nữa trôi qua, cuối cùng năm nay anh cũng tạm biệt hàng ngũ của những người độc thân rồi.


Người độc thân thật tốt, được ôm ấp trái phải.
An Phi hung dữ đưa mắt qua, sẵng giọng.

Anh cũng không có tiếng phong lưu như Long Vũ mà, em ghen cái gì.
Vương Dịch Tường buồn cười nói.
Sau lưng An Phi đột nhiên vang lên tiếng nôn mửa, từ căn bệnh nghề nghiệp, hai người cùng nhìn sang, một cô gái che miệng chạy vào toilet, một lúc lâu sau mới quay về, sắc mặt trắng bệnh.

Ơ? Chẳng phải cậu là Tề Lộ sao?
An Phi liếc mắt một cái là nhận ra ngay, cô gái đó là bạn học cấp hai của cô, lúc trước cô ấy và Lâm Mộng Phạm là bạn thân, quan hệ bình thường với An Phi.

An Phi, cậu cũng đi ăn cơm à?
Có vẻ Tề Lộ hơi lúng túng, bị người quen nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình khi nãy, trong lòng cô ấy hơi không vui.
Vương Dịch Tường đã hỏi nhân viên phục vụ, các phòng bao ở ngoài đã được đặt trước, nên hai người ngồi gần b5ên trong.

Mang thực đơn lên.
Anh nói với nhân viên phục vụ.

Thưa anh, tối nay chúng tôi chỉ phục vụ bít tết, tạm thời không có những món khác.
Một nhân viên phục vụ cao lớn anh tuấn khom người nói.

Nhưng mà...
An Phi muốn nói, Lâm Mộng Phạm mất chưa được nửa năm, sao anh ta lại tái hôn nhanh như vậy? Nhưng cô và anh ta không thân thiết quá, lấy cái gì để nói mấy câu này đây.


Nếu tự quyết định được, anh tình nguyện cả đời này sẽ không cưới.
Từ Cường hiểu ý của cô, tự giễu nói.

Tuổi thơ anh ta không có ba, mẹ là người thân duy nhất trên đời này, không thể từ chối ý muốn của mẹ chính là điểm yếu duy nhất của anh ta.

Gần tới năm mới, mẹ anh ta năm lần bảy lượt cầu xin anh ta trở về, dù sao thì cũng phải tìm được một cô gái thích hợp, rồi tiến tới hôn nhân. Anh ta thật sự không từ chối được nên kiên quyết về nhà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.