Chương 349: PHÁ GIẢI



Anh nghĩ giúp em xem, có thể là trường hợp gì?
An Phi cong miệng lên, cười làm nũng.


Ngài tha cho tôi đi, mới lúc nãy còn bày đặt 8ra vẻ giáo viên dạy dỗ người khác, cần thì ngoảnh nhìn, không cần thì quay đi.
Vương Dịch Tường ra vẻ lên mặt, ngồi xuống ghế tựa, nhàn nhã3 bắt chéo chân.

Hừ, anh không giúp được thì thôi, hết cách nhờ anh cũng không được.
An Phi giận dỗi ngồi xuống đối diện anh.
<9br>
Trước tiên gọi chồng cô ấy đến đã, hỏi kỹ tình hình, có Tề Lộ thì khó nói chuyện lắm.
Vương Dịch Tường thấy cô bực không nói gì, anh kh6ông đành lòng, mở miệng nói.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, đúng lúc Nghiêm Cảnh Thịnh mang kết quả xét nghiệm về phòng cấp cứu tìm 5An Phi.

Anh nói một chút về tình hình mang thai lần trước của Tề Lộ đi, để chúng tôi tham khảo.

Nghiêm Cảnh Thịnh hít một hơi thật sâu, nhíu chặt mày, anh ta thật sự không muốn nhớ lại những tháng ngày kinh khủng kia.

Mua món ngon gì vậy?
An Phi lên xe hơi hăng hái nhìn xung quanh.

Ngon nhất là bữa cơm tất niên mẹ anh làm, những thứ này mang về dỗ con nít thôi.
Vương Dịch Tường cười nói.
Chiều ba mươi hôm đó, bầu trời âm u đáng sợ, cuối cùng, khi trời gần tối cũng có trận tuyết nhỏ.
Mấy năm gần đây, thành phố L thường có tuyết rơi vài ngày trong dịp tết âm lịch, tuy người ta nói, tuyết rơi đúng lúc thì cả năm được mùa, nhưng thực ra là mang đến cho người ta không ít phiền phức.

Không có, lần đầu nằm viện, chúng tôi gần như đã xét nghiệm hết mọi hạng mục rồi, không phát hiện tình trạng gì bất thường cả.


Anh nghi ngờ cậu ấy bệnh Graves (bệnh bướu giáp độc lan tỏa) à?
Hai mắt An Phi sáng bừng lên.
Từ lúc nhận nuôi đứa bé, ca tối của Chủ nhiệm Thôi ít lại rõ ràng, lúc trước Chủ nhiệm Cao hay tăng ca, chị ở nhà một mình thì nhàm chán nên cũng vào khoa làm việc một lúc, bây giờ ở nhà có đứa bé nên không đi được.
30 tết và mùng một là ca ngày của An Phi, mùng hai nghỉ, mùng ba ca đêm.
Trưa ba mươi, xe buýt đã ngừng hoạt động, tuyết bay đầy trời, bao phủ cả trời đất.
Vương Dịch Tường lái xe đưa An Phi đi rồi mới về nhà ăn tết, anh để một đống quà cáp ở dãy ghế sau.

Chị anh ba mươi cũng về à?
An Phi quay sang, tò mò hỏi.

Không, bên bọn anh có phong tục, con gái lấy chồng thì ngày ba mươi không được về nhà mẹ đẻ.

Trên giường bệnh, đáng sợ nhất là không biết nguyên nhân, bác sĩ không thể tìm được nguyên nhân gây bệnh, một khi đã biết được vấn đề ở đâu thì giải quyết dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi dùng thuốc, bệnh tình của Tề Lệ nhanh chóng được khống chế, chuyển sang khoa Nội tiết.
Nghiêm Cảnh Thịnh đặc biệt tặng An Phi một giỏ quà to, tiện thể nhắn lại lời của Tề Lộ, cô ấy kiên quyết sinh đứa bé, sẽ để An Phi làm mẹ nuôi.

Vậy thì trẻ con nhà họ Anh ở đâu ra?
An Phi buồn cười hỏi, cô đột nhiên nhận ra, câu nói trước đó của anh không đúng lắm...

Nhà hàng xóm đấy, mẹ anh thích náo nhiệt nên lễ tết trong nhà có rất nhiều trẻ con sang.

Hôm sau, kết quả xét nghiệm mức độ hoocmon tuyến giáp của Tề Lộ đã có, An Phi hơi giật mình, tình trạng hoocmon tuyến giáp cơ bản là bình thường, nhưng nồng độ hormoon tuyến giáp lại rất thấp, thuộc nhóm bệnh tự miễn dịch (tức hệ thống miễn dịch tấn công bộ máy cơ quan của cơ thể, làm hạ thấp chức năng bình thường).
Trình trạng này được chẩn đoán là bệnh Graves, phù hợp với các biểu hiện của cô ấy.

Đúng, trước mắt thì chỉ nghi ngờ thôi, không có bằng chứng, em cứ chuyển cô ấy vào phòng giám sát cấp cứu đi, chứng hạ Kali máu và tình trạng suy tim có thể trở nặng hơn bất cứ lúc nào, vả lại, nôn mửa nặng có thể làm rách thực quản và niêm mạc dạ dày, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến xuất huyết đường tiêu hóa.
Vương Dịch Tường xem kết quả xét nghiệm, không yên tâm dặn dò.
An Phi gật đầu, khoa Phụ sản để cô khám xem có vấn đề ở khoa nội, tiêu hóa, hô hấp, thần kinh, nội tim, nội tiết, có khả năng nhất chính là khoa nội tiết!

Nếu đã vậy rồi, tại sao cô ấy lại mang thai nữa?
Giọng nói của Vương Dịch Tường cứng đờ, anh không thể hiểu, tại sao một người đàn ông lại lựa chọn để vợ mình phải đối mặt với sống chết một lần nữa như vậy.

Là cô ấy kiên quyết, tôi đành phải chiều theo cô ấy.
Nghiêm Cảnh Thịnh mệt mỏi giải thích.
Năm mới tình cảnh mới, tết Âm lịch tới gần, mọi cành cây khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố L đã treo đèn đủ màu sắc, có bươm bướm nhẹ bay, có tâm kết Trung Quốc màu đỏ, có giọt nước mưa, có bông tuyết.
Nhân dịp năm mới vui vẻ, Chủ nhiệm Thôi bế Tiểu Mỹ ra ngoài, đã mấy tháng không gặp cô bé rồi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, gặp ai cũng cười, không sợ người lạ, tuy vẫn chưa biết nói, chỉ y y a a thôi, cũng đủ làm người ta bế không nỡ buông tay.

Đúng là Tề Lộ kiên quyết, cô ấy rất muốn có một đứa con.
An Phi có thể cảm nhận được tính chân thật trong lời nói của Nghiêm Cảnh Thịnh, anh ta không giống với những tên khốn nạn chỉ vì đứa bé này mà bỏ mặc sống chết của vợ.

Cô ấy có bệnh sử gì khác không, ví dụ như cường giáp?
Vương Dịch Tường đột nhiên hỏi.

Cậu ấy đã xuất hiện tình trạng hạ Kali máu rồi, BNP(1) cũng tăng lên nhiều, có biểu hiện suy tim.
Trong lòng An Phi vốn khó chịu bây giờ càng khó chịu hơn, cô tiện tay đưa kết quả xét nghiệm cho Vương Dịch Tường.
(1) BNP: dựa trên lượng hormone BNP trong máu, bác sỹ sẽ đánh giá được tình trạng sức khỏe trái tim và các bệnh liên quan như suy tim. Trong điều trị suy tim, xét nghiệm BNP cũng được thực hiện để đánh giá hiệu quả phương pháp điều trị, khi nồng độ BNP trong máu giảm xuống.
Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới chấn chỉnh lại cảm xúc, mở miệng nói:
Lúc đó ngay cả một hớp nước, Lộ Lộ cũng không uống được chứ đừng nói đến chuyện ăn cơm, uống một hớp nước đã nôn nửa ngày trời rồi! Dù không ăn uống cái gì thì cũng 20 phút sẽ nôn một lần! Cô ấy nằm viện 15 ngày, những ngày đó, bây giờ cũng không dám nhớ lại tại sao lại kiên trì được tới vậy. Sau đó, cô ấy bị hạ Kali, suy tim, bác sĩ nói đừng kiên trì nữa, cứ cứng đầu thì đừng nói đứa bé, ngay cả người lớn cũng không giữ được nữa. Lộ Lộ một lòng kiên quyết, ba mẹ vợ tôi ôm cô ấy khóc ầm lên, mãi đến sau này, cô ấy bị khó thở, lúc chỉ còn cách cái chết một con đường... Sau đó, tôi đã ký giấy. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy, cái gì cũng không quan trọng nữa rồi, cho dù cả đời này không có con, tôi vẫn muốn thấy cô ấy sống thật khỏe mạnh.

Nói xong, anh cúi đầu thật sâu, giống như đang tự trách chính mình.
Anh thấy cô sầm mặt, giơ tay nắm tay cô, khẽ hỏi:
Sao vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.