Chương 350: MÙNG MỘT
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1282 chữ
- 2022-02-06 09:41:52
An Phi liên tục bị ba mẹ giục thi bằng lái, nhưng lúc nào cũng lấy cớ bận rộn, ba năm rồi mà vẫn chưa đi thi bằng lái.
Tối hôm qua trờ8i có trận tuyết nhỏ, mặt đường trơn ướt, xe xếp hàng dài, phải chạy vô cùng cẩn thận. Trong những ngày lễ tết, số xe buýt vận hành đã giảm, l3âu lắm mới có một chuyến, mà cho dù có một chiếc cũng kín chỗ. An Phi không khỏi khâm phục trước khả năng dự đoán của ba.
Con mau lấ9y chồng đi, vậy thì ba không cần lo lắng cả ngày nữa, mấy hôm thời tiết xấu sẽ có chồng đưa đón, ba mới ngủ yên được.
An Quốc Cường vừa lái 6xe vừa trêu nói, cũng may mùng một đầu năm không phải là thời gian làm việc, nếu không đường xá sẽ tắc nghẽn mất.
Lại xảy ra tai nạn giao thông à?
An Phi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
Đâu có, là bị thương do nổ đó, đốt pháo rồi nổ.
Mễ Lan nhanh chóng giải thích.
Nhiều người vậy.
Cậu ta nói có chuyện gấp, trong nhà có người già bị bệnh tim, gọi điện nói với cậu ta là bị đau tim, nên cậu ta vội vã đi xem thử. Chú thấy cậu ta đáng thương, bảo cậu ta trả phí thuốc men rồi thả cậu ta đi.
Ông cụ thoải mái nói.
Không để lại phương thức liên lạc à?
Mễ Lan hỏi.
Chú cảm thấy không phải chuyện gì lớn quá, lấy phương thức liên lạc làm cái gì? Lừa tống tiền à?
Ông cụ phản bác lại.
Mấy năm trước cũng có bệnh nhân chơi pháo nổ bị thương, nhưng không nhiều như năm nay, chiếm hẳn nửa phòng theo dõi.
Nghe nói tối qua một quầy bán pháo trong lúc đốt pháo, không cẩn thận bắn lên sạp, sạp nổ, làm không ít người xung quanh bị thương.
Lữ Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói, tối hôm qua cô ta trực ca đêm, vừa nhận ca, xe cấp cứu đã thay phiên nhau chạy ầm ầm vào, từng đợt rồi từng đợt, mấy người bên khoa Ngoại bị gọi tăng ca.
Xem ra mấy thành phố lớn cấm đốt pháo cũng có tác dụng tích cực đấy chứ, vừa không ô nhiễm môi trường, lại không làm xảy ra sự cố gì.
Không giữ cũng tốt, nếu hỗn thế ma vương nhà chú mà biết chú bị tông, chắc sẽ không nói đến chuyện tiền bạc đâu, trước tiên cứ đánh một trận đã.
An Phi thở dài nói.
Chắc chắn rồi, cậu ta ra tay không biết nặng nhẹ gì đâu, đừng nói Chủ nhiệm Hàn đòi tiền thuốc, có khi lại phải góp vào không ít.
Lục Viễn cười nói, anh ta và con của Chủ nhiệm Hàn lớn lên cùng nhau, rất quen thuộc với tính tình của cậu ta.
Con của Chủ nhiệm Hàn là hỗn thế ma vương
Y nhị đại
nổi tiếng trong bệnh viện, đánh nhau không cần mạng, khác hẳn ba mình, từ lúc cậu ta bắt đầu học tiểu học, không biết Chủ nhiệm Hàn phải đi bồi thường tiền thuốc men bao nhiêu rồi.
Nói cứ như con còn5 ở nhà với ba lâu lắm ấy, đợi đến lúc con gả đi rồi, ba đừng khóc đó.
An Phi nhếch miệng.
An Quốc Cường cười, không nói nữa, ai cũng nói con gái là áo bông nhỏ, từ nhỏ An Phi rất kỹ tính, các dịp lễ tết sinh nhật, lúc nào cũng thay đổi cách làm ông vui vẻ, nếu cô thật sự gả đi rồi, chắc chắn ông cũng không nỡ.
Lúc An Phi đến bệnh viện đã muộn 3 phút rồi, ngày nghỉ tết âm lịch, không cần tổ chức giao ca, nhìn sắc mặt Chủ nhiệm, cô vội vàng chạy về phòng theo dõi, thấy Chủ nhiệm Hàn vẫn chưa tới, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm Hàn bị thương rồi, đã sang phòng thay thuốc rồi, mấy em mau đi xem một chút đi.
Triệu Lam từ ngoài đi vào, mang theo tin tức nóng hổi.
Lúc mấy cô gái chạy đến phòng thay thuốc, Lục Viễn đang xử lý miệng vết thương cho Chủ nhiệm Hàn, ông bị thương ở cánh tay, cũng may là mùa đông, làn da chỉ có một mảng bầm tím, không chảy máu.
Sau khi Lục Viễn khử trùng sơ cho ông, dùng nẹp cố định chỗ bị thương, lấy băng gạc cột dài, một đầu treo trên cổ, đầu còn lại cố định tay ông ở trước ngực.
Nhà họ An không có con trai, từ nhỏ toàn do An Phi đốt pháo, cô rất đau đầu về việc này, nếu cấm đốt pháo, chắc chắn cô sẽ giơ hai tay đồng ý.
Không cho đốt pháo thì lễ tết còn gì thú vị nữa.
Đương nhiên, Lữ Tiêu Tiêu và Mễ Lan đều không đồng ý với quan điểm của cô.
Ơ, Chủ nhiệm Hàn chưa bao giờ đi muộn mà, hôm nay sao thế?
An Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bắt đầu buồn bực.
Tình hình tối qua thế nào?
An Phi thấy Lữ Tiêu Tiêu và Mễ Lan đang ngồi ở bàn trò chuyện, cô đi qua hỏi.
Lữ Tiêu Tiêu chỉ vào giường bệnh phía Đông phòng theo dõi, cười nói:
Tối hôm qua thì tớ vẫn ổn thôi, cậu xem đi, bên Lục Viễn thành cái dạng gì rồi.
Giường bệnh phía Đông phòng theo dõi thuộc về khoa Ngoại, lúc hôm qua giao ca thì trống không, bây giờ dường như bệnh nhân đã nằm kín giường rồi.
Chủ nhiệm Hàn tự dựng bị thương, chắc chắn không thể thăm phòng được, nên An Phi và Lữ Tiêu Tiêu tự giao ca với nhau.
Bởi vì là năm mới nên những bệnh nhân đang nằm viện có thể xuất viện được thì đều đi hết rồi, chỉ còn lại vài người tạm thời chưa xuất viện, cần tiếp tục điều trị không thay đổi phương án điều trị trong khoản thời gian ngắn.
An Phi và Mễ Lan làm xong mọi việc, chợt nhớ hôm nay là ngày đầu năm, cô dặn dò Mễ Lan vài câu, rồi đến phòng giám sát chúc tết Lý Mộc Tử.
Chủ nhiệm Hàn, chú sao thế, mới ngày đầu năm mà chú đã bị thương rồi?
Lữ Tiêu Tiêu thấy bộ dạng treo ngược cánh tay của ông rất buồn cười, không ngừng cười.
Haiz, con người mà xui xẻo thì uống miếng nước lạnh cũng tê răng. Buổi sáng chú đi ra ngoài, thấy thời tiết rất đẹp nên không đi từ khu nhà ra, nghĩ thời gian còn sớm nên đi dạo một vòng ở bờ kênh. Kết quả bị một chiếc xe điện tông vào, bực bội nhất là chú thì đứng yên ở đó, cậu ta từ xa đã nhìn thấy chú rồi, ấy vậy mà vẫn cứ tông thẳng vào, rõ ràng là chạy về phía chú đấy.
Ông buồn bực nói.
Chú cứ để anh ta đi vậy à?
An Phi nhìn xung quanh, không thấy chàng trai ông cụ nói đâu cả, chắc là không đi theo.
Cửa phòng giám sát, hình như không khí ở đây không đúng lắm, đã bước sang năm mới rồi, nhưng những bệnh nhân nặng đều không thể ra viện được, người nhà ngồi đầy dãy ghế. Nhưng trước cửa lại có mấy người nghiêm mặt đứng, nhìn là biết không phải người nhà bình thường rồi, giống như đến gây rối vậy.
An Phi gõ cửa, khóa cửa vang lên rồi mở ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.