Chương 382: TRÒ HAY (1)
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1577 chữ
- 2022-02-06 09:42:56
Lúc thiết kế nhà, phòng khách và nhà ăn bị ngăn cách, nhưng đã bị anh bỏ đi, thông luôn hai phòng, diện tích có vẻ rộng hơn,8 đúng thật, An Phi cũng thích.
Gần một tuần nữa là hoàn thành rồi, sau đó phải đi mua nội thất, Phi Phi, mùng 1 th3áng 10 chúng ta đính hôn nhé?
Giọng nói nam trầm của anh vô cùng hấp dẫn.
Em vẫn chưa chuẩn bị xong.
Cô xấu hổ đ9ỏ mặt, cũng may anh không nhìn thấy.
Hôm nay cô ấy mặc áo sơ mi màu đỏ, tóc ngắn, cả người bộc lộ ra khí chất giỏi giang.
Tình hình của bệnh nhân và các vấn đề cần giải quyết trong hôm nay tôi đã nói xong.
Lý Mộc Tử nói xong, nhìn xung quanh, cuối cùng mỉm cười gật đầu với Viện trưởng Tiêu.
Được rồi, mời mọi người ở phía dưới lên tiếng, bắt đầu từ Chủ nhiệm Kỳ.
Viện trưởng Tiêu là người chủ trì, ông cho bắt đầu thảo luận.
Cạnh Chủ nhiệm Thôi là Trưởng khoa Tưởng khoa Y tế, mấy năm nay, ông đã làm việc hết lòng, đỉnh đầu có chút hói, thỉnh thoảng cúi đầu nói nhỏ gì đó với Viện trưởng Tiêu.
Hôm nay, Viện trưởng Tiêu chủ trì cuộc hội chẩn, ông tự chủ trì, một là để thể hiện yêu cầu cao, hai là thể hiện mức độ quan tâm của bệnh viện. Viện trưởng Tiêu và thư ký của ông là người duy nhất không mặc áo blouse trong nhóm người, hơi không hợp với mọi người xug quanh.
Ngồi phía sau ông là thư ký, bên cạnh là Chủ nhiệm Tần khoa ICU, Chủ nhiệm Cảnh khoa Nội tổng quát, ngoài cùng là Vương Dịch Tường.
Chủ nhiệm Dương khoa Hô hấp thì khác với ông, nghiêm túc ngồi cạnh, trời rất nóng, nhưng bên trong áo blouse tay ngắn vẫn mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt. Anh ta là một trong những Chủ nhiệm khoa trẻ tuổi nhất trong bệnh viện, lớn hơn Vương Dịch Tường một tuổi. Tác phong nhanh nhẹn, được tung hô đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thế hệ mới của bệnh viện, không biết đã làm bao nhiêu cô gái say đắm.
Gần đây, anh ta mới đi bổ túc từ Hàn Quốc về, phong cách ăn mặc dựa theo yêu cầu của bệnh kia, nhìn nho nhã hơn nhiều.
Ngồi đối diện Chủ nhiệm Dương là Chủ nhiệm Thôi, hôm nay chị trang điểm nhẹ, mặc sườn xám hoa xanh bên trong áo blouse tay ngắn, bên dưới để lộ một viền hoa. Tóc búi trên đầu, ở đuôi tóc kẹp cái kẹp bướm pha lê xanh, khẽ rung rinh theo hành động của chị, tựa như vật thể sống vậy.
Về tình về lý, ông ấy hẳn phải là nhân vật chính của cuộc hội chẩn lần này, nhưng sắc mặt của nhân vật chính không hề đẹp đẽ tí nào, khuôn mặt chữ quốc căng thẳng, cười như không.
Chủ nhiệm Hàn khoa Nội thần kinh ngồi cạnh ông ấy, nụ cười chân thành trên khuôn mặt trắng mập, khác hẳn ông ấy. Cũng không phải cố ý gì, chỉ là ông sinh ra với khuôn mặt tròn, nhìn rất vui vẻ, tính tình cũng hiền lành, rất ít khi tranh cãi với người khác.
Bên cạnh ông là Chủ nhiệm Chu khoa Tiêu hóa ngồi bắt tréo chân, ngả người về phía sau, dựa vào ghế, dáng ngồi tùy tiện, ngón tay gõ nhẹ. Ông ấy là người lớn tuổi nhất ở đây, lý lịch vững chắc, là đại thần trong truyền thuyết của bệnh viện. Lần này tới hội chẩn là để được nhìn thấy mặt mũi của Thị trưởng Văn.
Em không cần phải quan tâm gì cả, chỉ cần đợi hạnh phúc là được rồi.
Anh hôn6 lên tóc cô, nói lời thề yêu.
Thoáng chốc, một tuần đã trôi qua, tài xế Cảnh đã trải qua thời kỳ cấp tính.
5Lúc Thị trưởng Văn tới, bà nói trước mặt Viện trưởng và Cục trưởng Cục Y tế:
Tài xế Cảnh là niềm tự hào của chúng ta, mọi người nhất định phải toàn lực cứu chữa, phải mời chuyên gia giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất.
Thứ tư: Vấn đề dinh dưỡng. Huyết áp của bệnh nhân xuất huyết phải được duy trì ổn định thì mới có thể cung cấp đủ máu và oxy, đối với các cơ quan nội tạng khác, huyết áp cao là gánh nặng, không thể chịu đựng được.
Vậy nên toàn bộ đường tiêu hóa của ông ấy đã xuất hiện tình trạng sưng vù, ngày thứ ba thì bị xuất huyết, sau khi điều trị đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng không thể mong đợi được năng lượng được hệ tiêu hóa cung cấp.
Một tuần trôi qua, chỉ tiêu albumin (chỉ tiêu thể hiện mức độ dinh dưỡng) đã từ 38g hạ xuống còn 25g, tình trạng này được gọi là hạ albumin máu.
Thứ nhất: Áp lực trong đầu. Bởi vì xuất huyết, áp lực trong đầu của ông ấy luôn cao hơn bình thường. Lý Mộc Tử đã dùng thuốc mất nước giảm áp lực sọ, phẫu thuật giải nén xương này nọ, hiệu quả tương đối tốt. Không xuất hiện tình trạng hành não bị đè nén, có thể sống tới tận bây giờ.
Nhưng điều cần giải quyết là, dùng thuốc mất nước lâu dài có thể tổn hại đến chức năng thận, một tuần sau có dùng được nữa không? Dùng thế nào?
Thứ hai: Thần trí. Nằm viện một tuần nhưng tài xế Cảnh không có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí là những hành động vô thức cũng không có, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì cũng không khác gì người thực vật.
Albumin được tạo thành từ các mô khác nhau, trong tình trạng hạ albumin máu, sức đề kháng và khả năng sống lại của bệnh nhân bị hạn chế rõ rệt.
Vấn đề cần giải quyết là làm sao để cải thiện dinh dưỡng.
Chủ nhiệm Kỳ khoa Ngoại thần kinh khoanh tay trước ngực, ông ấy từ chối thảo luận. Ông đã lùi hai ca phẫu thuật chạy tới đây, nghiêm túc mà nói tuy xuất huyết não là bệnh của khoa bọn họ, vì lúc trước phòng giám sát của bọn họ đã kín giường nên mới đưa tài xế Cảnh tới khoa Cấp cứu.
Vấn đề cần giải quyết là phải dự đoán bệnh tình với người nhà thế nào đây?
Thứ ba: Hô hấp và nhiễm trùng phổi. Tài xế Cảnh vẫn chưa tự hô hấp được, phải tiếp tục dùng máy thở. Nhưng ông ấy lại bị viêm cơ phổi, thuộc loại nhiễm trùng kháng thuốc, dùng thuốc kháng sinh đắt nhất chỉ có hiệu quả bình thường, hầu như trong 7 ngày nhiệt độ cơ thể đều cao hơn bình thường.
Vấn đề cần giải quyết: Làm sao để khống chế được nhiễm trùng?
Lần hội chẩn này có quy mô còn to hơn vụ của Hứa Thiên An.
Ngoại trừ những người ngồi xung quanh bàn, trong dãy ghế phòng giảng dạy, những người trẻ như An Phi, Dư Hạo Nhiên, Tiêu Lỗi, Lục Viễn đều có mặt tại đây.
Chính giữa là màn hình chiếu lại tình hình của tài xế Cảnh trong vòng một tuần. Đang thuyết trình trước màn hình là Lý Mộc Tử.
Cuộc thảo luận nhanh chóng vào giai đoạn gây cấn. Tiêu điểm tranh luận chủ yếu tập trung ở hai phương diện, ý nghĩa điều trị và kết quả điều trị, hiển nhiên là bị lạc đề rồi.
Lúc đầu khoa Ngoại thần kinh chúng tôi nghĩ bệnh nhân như vậy là tăng gánh nặng cho xã hội, không có nhiều ý nghĩa điều trị, cùng là lắm sống thực vật, chứ chưa nói tới chất lượng cuộc sống. Kết quả bây giờ đã chứng minh được quan điểm của chúng tôi, các bước điều trị tiếp theo... cho dù có lấy tiền đập vào cũng là lấp động không đáy.
Chủ nhiệm Kỳ phản đối ý kiến tiếp tục điều trị, lời nói lạnh như băng.
Những lời này đã làm mọi người không có quá nhiều lo lắng về chi phí.
Bệnh viện tổ chức hội chẩn toàn viện một lần, chuyên gia từ các khoa tụ tập, nêu ý kiến của mình.
Tình hình hiện tại của tài xế Cảnh có vài điểm bất đồng so với khi mới vào viện:
Bệnh nhân nặng sống sót được có ý nghĩa rất lớn là cung cấp cho chúng ta một ví dụ sống sót, khoa học, nhất là y học chưa bao giờ giải quyết một lần là xong. Không có cố gắng, nói thẳng là bỏ cuộc, vừa không tôn trọng bệnh nhân, vừa không tôn trọng chính bản thân mình. Ông ấy có thể kiên trì vượt qua giai đoạn cấp tính, đương nhiên là có ý nghĩa rồi, không ai có thể phủ định được sự xuất hiện của kỳ tích.
Chủ nhiệm Tần khinh thường quan điểm của Chủ nhiệm Kỳ, những cũng có giới hạn, không chê quá mức.
Những bệnh nhân như vậy ở phòng giám sát thì còn kéo dài được, chứ nếu ở phòng bệnh bình thường thì mất mạng từ lâu rồi, cũng chẳng cần phải thảo luận vấn đề điều trị nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.