Chương 381: NGẠC NHIÊN VUI MỪNG



Bệnh nhân xuất huyết não, sợ nhất là lượng xuất huyết nhiều, làm tăng áp lực não, đè lên não. Hành não là bộ phận yếu ớt nhất trong não, vậy nê8n bác sĩ Lưu mới nói xuất huyết quá 10ml có thể tử vong 100%. Làm phẫu thuật giải nén xương chủ yếu là để giảm sức ép, một khi áp lực đã được g3iảm nhỏ, áp lực của hành não cũng sẽ giảm bớt, ông ấy cũng có cơ hội sống sót.


Lý Mộc Tử giải thích sơ, nhưng không nói rõ hai điểm mấ9u chốt.

Thứ nhất, nếu thật sự phẫu thuật giải nén xương hiệu quả như vậy, không lý gì mà bác sĩ Lưu không biết, thậm chí còn phản đối. 6
An Phi quay về phòng theo dõi, ba mẹ của Tống Thành Hoằng mang kết quả MRI tới, sọ não của cậu ta không có gì bất thường, ở tuyến thượng thận bên trái phát hiện có một dị vật cỡ hạt đậu. Còn kết quả kiểm tra nồng độ catecholamine trong nước tiểu và máu phải đợi một ngày nữa mới có kết quả.

Rốt cuộc con tôi thế nào vậy?
Mẹ Tống Thành Hoằng lo lắng hỏi.

Tuyến thượng thận của cậu ta có một khối u, khối u này sẽ kích thích xung quanh, làm tăng huyết áp, Tống Thành Hoằng ngất chủ yếu là do huyết áp đột ngột tăng cao gây ra. Bởi vì khối u còn nhỏ nên tình trạng tăng huyết áp không kéo dài quá lâu, khi huyết áp giảm xuống, kích thích lên trung khu cũng giảm, dần tỉnh lại. Đầu sỏ gây ra huyết áp cao đột ngột là do khối u bằng khoảng hạt đậu này.
An Phi chỉ vào điểm trắng trong MRI, giải thích với hai vợ chồng.

Vậy bước tiếp theo phải làm gì?
Nghĩ tới chuyện con mình mang trên người khối u này như một quả bom hẹn giờ, mẹ Tống Thành Hoằng như bị kim đâm vào tim.

10% u tủy là ác tính, còn lại là u lành. Trên giường bệnh, cứ thấy u thì phải cắt bỏ trước.
An Phi cố gắng bình tĩnh nói kết quả, cẩn thận quan sát sắc mặt của hai người.
Hai vợ chồng không nói gì, đưa mắt nhìn nhau, chồng kéo vợ qua, hai người ôm nhau an ủi.

Tạm thời tình trạng đã ổn định, xuất huyết não cấp tính có thể chịu đựng được từ bảy đến mười ngày, cũng là thành công một nửa rồi.
Lý Mộc Tử và Chủ nhiệm Thôi vào phòng cách ly, giới thiệu sơ tình hình.

Chị mới nhận được thông báo của Trưởng khoa Tưởng, ngày mai Thị trưởng Văn sẽ tới thăm bệnh nhân này.
Chủ nhiệm Thôi nhận lấy bệnh án An Phi đưa sang, cúi đầu xem, tiện thể nói.

Thị trưởng Văn? Là Phó Thị trưởng lần trước đến hỗ trợ bệnh viện trong sự kiện ngộ độc muối bismuth sao?
An Phi rất có ấn tượng với người phụ nữ mạnh mẽ này.

Đúng rồi, bà ấy phụ trách văn hóa và giáo dục, nghe chuyện của tài xế Cảnh xong, nói hành vi tự giác cứu người rất đáng quý, nên muốn đích thân tới thăm hỏi.
Chủ nhiệm Thôi mỉm cười.
An Phi thấy tâm trạng của Chủ nhiệm không tệ, sự kiện ngộ độc muối bismuth lần trước ở khoa Cấp cứu đã thành tiếng vang, bây giờ Thị trưởng Văn lại đến, đối với khoa Cấp cứu đây là chuyện tốt.
Nhưng cô không ngờ chuyện của tài xế Cảnh lại ảnh hưởng tới cả Thị trưởng.

Chủ nhiệm, là em không tốt, không nên chuyển ông ấy vào phòng giám sát.
An Phi cảm thấy chuyện phiền phức này là do mình gây ra, cô chột dạ nói.

Em làm vậy là đúng, là bác sĩ cấp cứu phải đặt lợi ích của bệnh nhân lên hàng đầu. Danh dự cá nhân của chúng ta không là gì cả. Mộc Tử, phải nhớ kỹ, đừng quá gượng ép, cứ làm hết sức là được rồi, nhất là khi trao đổi bệnh tình với người nhà, phải chừa lại cho mình một con đường sống, tuyệt đối đừng hứa hẹn điều gì cả.

Chủ nhiệm Thôi dặn dò, lời ít ý nhiều, Lý Mộc Tử nghe tự hiểu, cô ấy gật đầu cười, không nói gì nữa.

Kết quả cơ bản đã xác định rồi, nếu gia đình muốn đi vào tỉnh, bây giờ có thể liên lạc luôn.
Những gì cần nói cũng đã nói, An Phi không muốn nói thêm gì nữa, cô tự động rời đi.
Lúc An Phi làm hết công việc trong phòng trực, Mễ Lan và Lý Mộc Tử đã về rồi.

Thật sự là u tủy à?
Vương Dịch Tường lái xe, khuôn mặt lộ rõ vẻ sáng tỏ.
Thứ hai, Mộc Tử không nói di chứng của phẫu thuật. Nhưng có thể đó chính là lý do để bắt bác sĩ Lưu phẫu thuật.
An Phi đã lên m5ạng tìm hiệu quả phẫu thuật, có rất nhiều kết quả, giải thích khác nhau.
Nếu Lý Mộc Tử tình nguyện mạo hiểm làm phẫu thuật, chắc chắn là có lý do của cô ấy, cô ấy không muốn nói, An Phi cũng không hỏi, đang định nói chuyện tiếp, bất chợt chuông cửa vang lên.

Đúng vậy, cũng là do anh giỏi đấy, được chưa.
An Phi cười như không nhìn anh.

Nghe nói khoa của em mới nhận bệnh nhân bị chảy máu hành não à?


Cả anh cũng biết à? Chả trách người ta nói bệnh viện không có gì bí mật cả.
An Phi cười khổ.

Đây là phòng bệnh của chúng ta, không phải cửa hàng bán hoa, bày nhiều hoa như vậy làm gì?
Chủ nhiệm Thôi nhìn hoa cạnh tường, nhíu mày.

Là người dân thành phố đưa tới, đó là tấm lòng của bọn họ...
Lý Mộc Tử cười khẩy.

Phòng giám sát không phải là phòng bệnh bình thường, giữ lại một hai cái thôi, còn lại chuyển hết ra ngoài đi, tới lúc vi khuẩn vượt chỉ tiêu rồi ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Chủ nhiệm Thôi nặng lời, Lý Mộc Tử vội vàng gật đầu tuân theo.
Y tá đi mở cửa, Chủ nhiệm Thôi tới, chị nhìn thấy hoa trên bàn ngay cửa, không khỏi nở nụ cười.

Chủ nhiệm.
Lý Mộc Tử và An Phi đi ra tiếp.

Bệnh nhân mới tới thế nào rồi?
Chủ nhiệm vừa đi vào trong vừa hỏi.

Đâu phải mỗi anh biết, nhân dân cả thành phố ai cũng biết. Em cũng lớn gan đó, cả bệnh nhân chảy máu hành não mà cũng dám nhận nữa.
Vương Dịch Tường lắc đầu, phản bác.

Đi vào khu dân cư, đỗ xe xong, hai người bước xuống, Vương Dịch Tường nắm chặt tay An Phi, cười nói:
Đi xem nhà của chúng ta đi, nhân lúc chưa nghiệm thu, có chỗ nào không hài lòng thì sửa lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.