Chương 393: TIN ĐỒN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1331 chữ
- 2022-02-06 09:43:05
Mùi vị ngồi đợi chết không dễ chịu tí nào, cô không phải người trong cuộc, không hiểu được đâu.
Trương Hạo bất mãn liếc cô.
<8br>An Phi cười không nói gì, cô cũng không muốn làm mấy chuyện dư thừa. Cô cho Trương Hạo số điện thoại của bác sĩ khoa Ngoại gan 3mật, bảo anh ta cứ đi qua đó tìm bác sĩ.
Bác sĩ Trình là anh em của Lục Viễn, hai người vào bệnh viện cùng năm, bây giờ đa9ng làm việc một mình ở khoa Ngoại gan mật, Lục Viễn đã đánh tiếng với anh ta trước, anh ta cũng biết tình trạng của Trương Hạo, đồ6ng ý phẫu thuật kiểm tra bụng.
An Phi mở cửa phòng trực ra, cửa không khóa, Lữ Tiêu Tiêu và Lý Mộc Tử đều đang ở đây. Hôm 5nay Lữ Tiêu Tiêu trực phòng theo dõi ca ngày, Lý Mộc Tử trực phòng giám sát ca ngày.
Mọi chuyện không đơn giản như vậy, người nhà dán ảnh đứa bé khắp nơi, 5 tuổi, biết đau rồi, ai mà không xót chứ? Ba mẹ không được đau lòng cho con mình sao? Bây giờ dư luận nghiêng về một phía, khiển trách bệnh viện trung tâm, còn ác liệt hơn khoa chúng ta lúc trước nữa.
Lý Mộc Tử có vẻ hơi suy sụp, không giống cô ấy lúc bình thường.
Chị Mộc Tử, chuyện này có liên quan tới chị à?
An Phi thử hỏi.
Dựa theo những gì chị ấy nói, ngày cô bé tử vong đã là ngày thứ tư truyền dịch rồi, là cô ruột đưa đi, thuốc truyền đã được pha chế sẵn, vấn đề bên trong có vẻ phức tạp.
Những người hiểu biết y học đều biết, sốc phản vệ có thể cướp đi mạng sống phần lớn là sốc phản vệ tốc phát, nhưng đã là ngày thứ tư truyền dịch rồi, không phải là do sốc phản vệ nữa.
Mặt khác, đa số các bệnh viện đều không khuyến khích truyền thuốc pha sẵn, đối với thuốc Tây thì càng dễ bị sốc phản vệ hơn.
Lúc nghe nói xảy ra chuyện không may, bọn họ đã đi an ủi rồi, Trần Long Vũ chỉ nói đơn giản vài câu, nói có thể là bệnh bộc phát, chưa chắc là do bệnh viện, vậy mà suýt nữa đã bị đuổi ra khỏi nhà, phải chịu ánh mắt lạnh lùng của người nhà.
Dưới sự kích động của người nhà, bọn họ không nghe lọt tai bất kỳ ý kiến nào, huống chi là lời khuyên.
Bệnh viện bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc khảo sát bệnh viện hàng đầu thất bại rồi.
Lữ Tiêu Tiêu chợt phát hiện ra một vấn đề.
Đúng ra, có quan hệ gần với nhau thế này phải tới tìm Trần Long Vũ mới đúng, cho dù Trần Long Vũ bận phẫu thuật, vậy cũng nên đi tìm Lý Mộc Tử, không lý gì lại tới bệnh viện trung tâm.
Cô của con bé làm việc ở bệnh viện trung tâm, cô ta đưa con bé đến khoa Nhi, nói là bệnh cảm virus, uống thuốc ba ngày không đỡ, nên bác sĩ cho con bé truyền dịch, hôm gặp chuyện không may đã là ngày truyền dịch thứ tư rồi. Sau khi tiêm 5 phút, con bé bị hôn mê, được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu luôn, nhưng không qua khỏi.
Lý Mộc Tử nói nguyên nhân, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Truyền dịch rồi tử vong? Sốc phản vệ à?
An Phi ngừng tay, quay đầu nhìn Lý Mộc Tử.
Không biết nữa, người nhà không đồng ý khám nghiệm thi thể, còn đòi một lời giải thích nữa.
Giống chuyện của Lâm gia đó, không khám nghiệm thi thể là cách nói khác thôi, chứ nói trắng ra là đòi tiền bồi thường.
Lữ Tiêu Tiêu kích động nói, chuyện Lâm Mộng Phạm tử vong ngoài ý muốn là cơn ác mộng vĩnh viễn không quên được của cô ta.
Chắc đây mới là nguyên nhân tâm trạng của Lý Mộc Tử sa sút như vậy.
Khoa Cấp cứu đã khó khăn rồi, khoa Nhi cũng không dễ chịu hơn, bệnh tình của trẻ con chuyển biến nhanh, không thể đoán trước được. Chuyện cũng đã rồi, khuyên ba mẹ cô bé thôi, thân là người nhà bác sĩ, cái nào cần khoan dung được thì khoan dung.
An Phi vỗ vai Lý Mộc Tử, an ủi nói.
Khuyên ư?
Lý Mộc Tử cười khổ.
Ngoài ra, cô ruột làm việc ở bệnh viện trung tâm, nếu người nhà kiện bệnh viện ra tòa thì cô ta mới là người khó xử.
Nghĩ lại thì nguyên nhân tử vong của cô bé không rõ ràng, nếu không phải là sốc phản vệ mà là bệnh bộc phát thì sao? Ví dụ như viêm cơ tim bộc phát, dù điều trị cách nào thì kết quả cũng sẽ đột tử mà thôi.
Vậy thì nếu cô bé không tới bệnh viện trung tâm, mà tới khoa Cấp cứu, tìm Chủ nhiệm Thôi, có khi nào cô bé sẽ gặp chuyện không may ngay trước mắt bọn họ không?
Bây giờ cả thế giới đang lan truyền tin tức bất lợi với bệnh viện trung tâm, rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, nghe nói bác sĩ trực ca hôm đó đã bị đình chỉ, vẫn chưa biết cuối cùng sẽ xử lý thế nào.
Lữ Tiêu Tiêu cầm tách trà, lo lắng nói.
Bệnh viện trung tâm sao vậy?
An Phi vừa mở tủ quần áo, vừa thờ ơ hỏi.
Cậu vẫn chưa biết à? Bây giờ trên mạng và khắp các mặt báo đài đều lên bài mắng bệnh viện trung tâm, nói cô bé năm tuổi đến bệnh viện bọn họ truyền dịch rồi tử vong.
Lữ Tiêu Tiêu ngồi ghế cạnh giường, khoanh tay trước ngực, buồn bã giải thích.
Ừ, bé gái đó là con của chị họ Long Vũ, chị gặp vài lần rồi.
Thành phố L không lớn, rất nhiều người có quan hệ họ hàng với nhau, Lý Mộc Tử quen người nhà của cô bé đó cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu là cháu ngoại họ của anh Trần, sao lại không tới bệnh viện của chúng ta, mà đi bệnh viện trung tâm làm gì?
Lữ Tiêu Tiêu nhíu mày, không hiểu hỏi.
Vốn từ một gốc sinh ra, sao lại đốn nhau khốc liệt. Quan hệ bác sĩ và bệnh nhân tệ hại, môi trường làm việc của nhân viên y tế cũng bị ảnh hưởng theo, em còn có tâm trạng vui vẻ khi người khác gặp họa à?
Lý Mộc Tử bất mãn trừng mắt nhìn cô ta.
Em vui sướng khi người khác gặp nạn ư? Mới là lạ đó! Em chỉ tiếc thay cho bọn họ thôi, tuy rằng chân tài thực học, dù không phải là đối thủ của bệnh viện chúng ta, nhưng bị tin đồn phá hoại, chết quá uất ức.
Lữ Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn lớn tiếng đáp.
Đúng vậy, tâm tư của Viện trưởng bệnh viện trung tâm cao hơn trời, vốn muốn nhân cơ hội khảo sát bệnh viện hàng đầu để lật bài ngửa với bệnh viện thành phố, không ngờ chỉ còn cách một cánh cửa thôi lại xảy ra chuyện, không biết bây giờ đang sầu não thế nào rồi.
An Phi làm ca tối, cô đi về phòng trực một chút, hiếm khi Lữ Tiêu Tiêu không đợi cô ở phòng trực.
Tháng 6, khoa Cấp cứu vẫn bận rộn, trước 11 giờ đêm, trong đại sảnh tấp nập người, An Phi và Mễ Lan bận rộn tới mức không có chút thời gian uống nước.
Tốc độ khám của An Phi rất nhanh, nhưng vẫn không đối phó được với lượng bệnh nhân liên tục vào, trong phòng cấp cứu vẫn còn ba bệnh nhân chưa khám xong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.