Chương 392: CHIÊU HIỂM
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1260 chữ
- 2022-02-06 09:43:07
Bọn họ xung đột với chúng ta cũng không có lợi ích gì, cố ý làm vậy để được gì.
An Phi vẫn cảm thấy hành động của giường 20 8quá mức kỳ lạ.
Biến thái đấy!
Lục Viễn mất kiên nhẫn trách.
Chị chịu không nổi rồi, em không chịu tiễn đưa3 ông ta đi luôn đi, ca này bó tay rồi.
Triệu Lam dẫn y tá dọn giường 20 đi về, nổi giận đùng đùng phàn nàn với Lục Viễn.
Buổi sáng, lượng công việc của các cô ấy rất nhiều, liên tục truyền dịch cho bệnh nhân tạm thời và bệnh nhân nằm viện, v6ậy mà còn phải chạy đi đổi chăn đệm cho giường 20, chả trách bọn họ lại nổi giận đùng đùng.
Người nhà các giường xung quanh đưa mắt nhìn bà ta, có người mỉm cười không nói gì, có người lộ ra ánh mắt khinh bỉ, có người giả vờ như không nhìn thấy.
Chăm sóc bệnh nhân cũng khó khăn lắm, dì chăm bệnh ông ấy liên tục 24 giờ à?'' An Phi mỉm cười hỏi, vẻ mặt thương xót.
Chẳng phải vậy à, trong nhà trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, trừ tôi ra thì làm gì còn những người khác nữa? Ban ngày thì còn dễ, buổi tối trong bệnh viện không có chỗ nghỉ ngơi, ngày nào cũng phải nằm đất ngủ, tôi đau lưng tới mức không đứng thẳng nổi rồi đây này.
Người phụ nữ vịn eo, hối hận nói.
Chị phàn nàn với em, em 5biết đi phàn nàn với ai đây, người nhà tới tìm em mấy lần, bắt em nghĩ cách gì đó, em là một bác sĩ khoa Ngoại mà, vậy mà còn phải đi giải quyết vấn đề tâm lý nữa.
Lục Viễn dựa vào xe đẩy, khoanh tay trước ngực, mặt mày ủ ê.
Hay là chúng ta...
An Phi thì thầm vào tai Lục Viễn.
Đôi mắt Lục Viễn sáng bừng, cười nói:
Đi thôi, thử chút đi.
Người đàn ông giống như khúc gỗ, không có phản ứng gì, ánh mắt ông ta chuyển động vô cùng linh hoạt, nhưng...
Chồng dì sao vậy?
An Phi nhìn chằm chằm ánh mắt người đàn ông, hỏi vợ ông ta.
Sau khi bị tai nạn giao thông thì cứ vậy luôn đó, cả người giống như bị choáng váng vậy, hỏi ba câu thì cũng không trả lời một câu.
Người phụ nữ chán ghét nhìn người đàn ông trên giường.
Chuyện bồi thường đã thống nhất xong chưa?
An Phi giả vờ thờ ơ hỏi.
Các cô kiểm tra nói không có vấn đề gì, không làm thủ tục nhập viện, nên bọn họ chỉ chịu chút phí dinh dưỡng thôi. Nhưng rõ ràng là chồng của tôi không động đậy được, tiểu tiện mà còn không khống chế nổi, thì sao mà không có vấn đề gì được? Bác sĩ, cô phải nói giúp chúng tôi với bên kia đấy.
Người phụ nữ nói thẳng, bộc lộ tính khôn ranh.
Không có chút cảm giác tiểu tiện gì à?
Lục Viễn đi qua vừa kiểm tra vừa hỏi người đàn ông.
Hôm sau thăm phòng, Lục Viễn hào hứng đi tìm An Phi.
Tiểu An, cách của em hiệu quả thật đó, sáng nay giường 20 chủ động tìm anh nói không thông nước tiểu nữa, ông ta đã có cảm giác mắc tiểu rồi, sẽ không tè dầm nữa.
An Phi mím môi cười, Mễ Lan trừng to mắt, không tin hỏi:
Thật à?
Cậu nói gì chúng tôi cũng nghe theo, nhưng nếu không trị được, cậu không được cản không cho chúng tôi nhập viện.
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên tia xảo quyệt.
Chuyện nằm viện tôi không nói tới, nhưng chuyện điều trị thì tôi sẽ giải quyết, cứ yên tâm.
Lục Viễn không bị lừa, đá bóng về lại.
Quay về bàn làm việc, An Phi cẩn thận lật bệnh án giường 20 hỏi:
Anh Viễn, ông ta có bị đâm đến ngu ngốc rồi không, không nói chuyện, không xuống giường, không giống dáng vẻ không bị gì cả.
Hai người đi tới giường 20, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi nằm trên giường. Làn da ông ta ngăm đen, mặc áo xám ngắn tay, tóc tai rối bời.
Ngồi cạnh giường là một người phụ nữ trung niên tuổi tác xấp xỉ với ông ta, mặc một bộ đồ màu hồng, thân hình hơi béo, bụng còn to hơn người đàn ông, vừa ngồi vừa cắn hạt dưa, cạnh chân đặt một thùng rác.
An Phi nhíu mày, tuy y tá đã đổi giường dính nước tiểu cho bệnh nhân, nhưng trong không khí vẫn có mùi nước tiểu ngai ngái của người đàn ông trưởng thành, không biết là mũi bà ta có vấn đề hay là không quan tâm, nên mới cắn hạt dưa trong tình cảnh thế này.
Lại tè dầm rồi, hôm nay là lần thứ mấy rồi hả?
Lục Viễn đứng cạnh giường 20, hỏi chung chung.
Chao ôi, bác sĩ, cậu tới rồi, tối qua tiểu năm lần, hôm nay bốn lần. Một người đang khỏe mạnh bị tông thành thế này, cuộc sống sau này của tôi biết làm thế nào đây? Các cậu làm bác sĩ cũng phải có tâm chút, lấy lại công bằng cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ là dân đen thôi, cuộc sống khó khăn, cả gia đình phải dựa vào sức lao động của ông ấy, nếu ông ấy bị liệt, cả nhà chúng tôi phải đi hít không khí mất...
Người phụ nữ đứng dậy, bỏ hạt dưa còn lại vào túi nilon, liên tục lải nhải. Lúc thì trách người gây tai nạn không chịu trách nhiệm, lúc thì trách chồng mình bất tài, lúc thì nói bóng gió Lục Viễn thiên vị người gây tai nạn.
Cái em thấy chính là dáng vẻ mà ông ta muốn em thấy. Mấy ngày trước, ông ta một mình đi toilet đấy, lúc rảnh rỗi còn trò chuyện với vợ và giường bên cạnh nữa, đi ra ngoài đại sảnh mua thuốc mua đồ ăn vặt này nọ, hút xong mới về.
Lục Viễn bất lực thở dài, bác sĩ khoa Ngoại bụng dạ ngay thẳng, anh ta không thể hiểu được mấy chuyện quanh co như vậy.
À, vậy lần này đừng trách chúng ta.
An Phi cười sâu xa nói.
Bốn tiếng sau, Lục Viễn đi qua thông nước tiểu cho giường 20, thông xong thì rút ống tiểu ra, rồi dặn dò ca đêm, cứ bốn tiếng thì thông một lần.
Lục Viễn kiểm tra xong, không phát hiện điều gì bất thường, thu tay đứng dậy.
Bác sĩ Lục, rốt cuộc là ông ấy sao thế? Thật sự không được đâu, cậu cho chúng tôi nhập viện đi, càng lâu thì càng nặng.
Người phụ nữ bất mãn trách.
Ông ấy không khống chế được nước tiểu cũng không có vấn đề gì quá to tát, có thể là hội chứng sau bị thương thôi, bây giờ chúng tôi thông tiểu, bốn tiếng thông một lần, kích thích thần kinh bên ngoài vài lần, chắc sẽ khôi phục bình thường thôi.
Lục Viễn nghiêm túc giải thích với người phụ nữ.
Đương nhiên là thật rồi, một ngày thông nước tiểu sáu lần, cũng có phải người cao su đâu, chắc chắn không thể chịu nổi.
Không ngờ chị Phi cũng nghĩ ra được chiêu lợi hại như vậy.
Mễ Lan trợn trừng mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.