Chương 391: KHÚC CUA



Có tiếp xúc, việc này có liên quan tới bệnh của tôi sao?
Trương Hạo mở to hai mắt, hai tay đặt trên bàn làm việc, lo l8ắng nhíu mày.


Đương nhiên rồi, anh đã từng nghe tới bệnh nhiễm sán dây chưa?
An Phi gõ cây bút xuống bàn.

Tôi chỉ mới nghe nói Bao Đầu (1) thôi, chưa từng nghe nói tới nhiễm sán dây, đó là gì vậy?
Triệu Nam Sinh ngồi g9ần pha trò.

(1) Bao Đầu (包头) và nhiễm sán dây (包虫) là một kiểu chơi chữ
Trở lại khoa Cấp cứu, ba người đứng ngoài phòng theo dõi, An Phi cười, nói với Trương Hạo:
Những gì cần nói thì cũng đã nói cả rồi, anh về suy nghĩ cho kỹ đi.


Bác sĩ An, cô bảo cậu ấy quyết định, có khác gì lấy tính mạng mình ra cược đâu!
Triệu Nam Sinh không chịu nổi nữa, bất mãn nói.

Từ lúc anh ta kiểm tra đến giờ đã được một tháng, ung thư gan giai đoạn cuối không sống được hơn một năm. Nếu là bệnh nhiễm sán dây thì cũng chẳng chết được đâu. Nếu không có can đảm phẫu thuật kiểm tra, vậy cũng được thôi, cứ đợi một năm xem có chết không.

Sán dây hình thành u nang ở gan là một trong những căn bệnh thường thấy ở các loại sán, sán dây thường ký sinh ở gan người, hình thành u nang, gây ra bệnh ở những nơi gần hoặc gan.

Cô... Cô nói cái gì? Có khả năng, tôi không bị ung thư gan giai đoạn cuối?
Trương Hạo hiểu ý của An Phi, không kiềm chế được sự kích động.
Vui mừng, kích động, nhiều cảm xúc hòa trộn vào nhau, cậu ta hơi hốt hoảng.
Chó nhà là vật chủ của Echinococcus, cũng là nguyên nhân lây bệnh chủ yếu.
Bởi vì chó nhà có thói quen liếm hậu môn, nên có thể mang trứng sán lên rải rác khắp trên người, khi tiếp xúc với con người, bất cứ lúc nào cũng có thể lây sán sang cho người. Phân chó chứa trứng có thể gây ô nhiễm cho nguồn nước và đất đai, đất và nước ô nhiễm này có thể lây sang tay con người, rau dưa, trái cây.
Nói cách khác, đối với sán dây, người là vật chủ trung gian, còn chó là vật chủ cuối cùng.
An Phi vừa vào phòng theo dõi, nhìn thấy Lục Viễn mặt mày ủ dột tức giận dựa vào ghế, cô vội vàng hỏi cô Cao:
Ai chọc anh Viễn à?

Cô Cao vừa bực mình vừa buồn cười nói:
Còn chẳng phải giường 20 sao, từ lúc 8 giờ tới giờ đã thay ga giường ba lần rồi. Người nhà cứ quấn lấy đòi cậu ấy giải quyết cho.

Giường 20 là bệnh nhân khoa Ngoại, không thuộc phạm vi quản lý của An Phi, nhưng lúc giao ca, cô đã nghe y tá nói tình hình của ông ta.
Phòng làm việc của bác sĩ khoa Nội tiêu hóa không khác phòng giảng dạy khoa Cấp cứu nhiều, chính giữa được bố trí một cái bàn làm việc hình oval, có máy tính, bốn phía đều có cửa sổ, trong phòng vô cùng sáng sủa.
Trong góc tường có một kệ sách và tài liệu, bắt mắt nhất chính là khung xương trang trí bên trong, làm cả căn phòng đột nhiên nghiêm túc hơn.
An Phi bảo Trương Hạo và Triệu Nam Sinh đứng ngoài đợi, cô đi vào tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, đợi 20 phút sau mới thấy Lưu Mỹ Cầm vào.

Đang nói chuyện nghiêm túc, đừ6ng có nhiều chuyện.
An Phi tức giận trừng mắt lườm anh ta.
Sán dây là bệnh nhiễm sán, đây là căn bệnh do loài 5Echinococcus (2) gây ra, thuộc nhóm bệnh ký sinh trùng. Phổ biến ở những khu vực chăn nuôi, ở nước ta, thường gặp tại Thanh Hải, Cam Túc, Thiểm Tây, Tân Cương.
(2) Echinococcus: là một loại sán dây nhỏ hay còn được gọi là sán kim. Bệnh này phân bố ở nhiều nước thuộc châu Phi, Bắc và Nam Mỹ, Nam châu Úc, châu Âu và một số nước châu Á như Trung Quốc, Nhật Bản, Philippine, Việt Nam... Vật chủ chính của sán kim là chó nhà, chó rừng, đôi khi là loài cáo.
An Phi nghiêm túc nói, hai người nghe xong, sắc mặt đều thay đổi.
Sống trong sợ hãi cả năm trời, có thể làm người ta phát điên lên mất.

Tôi làm.
Giọng nói Trương Hạo khàn khàn.

Anh còn trẻ, mạng sống không chỉ là của anh, hãy về nhà bàn bạc kỹ lưỡng với ba mẹ, nếu thật sự là ung thư gan thời kỳ cuối, phẫu thuật xong, từ cơ hội sống một năm chỉ còn lại mấy tháng, thậm chí là vài ngày. Nghĩ xong rồi thì tới đây tìm tôi.

An Phi không muốn anh ta phải tiếc nuối điều gì, càng không muốn anh ta hối hận sau khi phẫu thuật xong, dù sao đối với bất cứ một người nào, mạng sống chỉ có một.
Trương Hạo há miệng ra nhưng không nói nổi một câu, rồi đi về với Triệu Nam Sinh.

Tôi hiểu ý cô rồi, cho dù chỉ có 1% hy vọng cũng là tốt lắm rồi, dù sao cũng hơn là không có hy vọng gì.
Trương Hạo cười chua xót, nhưng cuối cùng vẫn mang theo một tương lai không có ánh mặt trời.
An Phi trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng bệnh khoa Tiêu hóa tìm Lưu Mỹ Cầm. Lúc trước, cô ấy từng đến khoa Cấp cứu hỗ trợ, chính cô ấy là người đã chẩn đoán bệnh của bà ngoại cô.
Lưu Mỹ Cầm vừa thăm phòng xong, đang hướng dẫn bác sĩ nội trú ghi chép lời dặn bác sĩ. Bác sĩ phòng bệnh khoa Ngoại chủ yếu là phẫu thuật, chỉnh sửa liều thuốc, ghi lời dặn của bác sĩ, đó là nhiệm vụ quan trọng trong một ngày chủ yếu do bác sĩ nội trú làm.
Nói sơ nguyên nhân cô tới đây, Lưu Mỹ Cầm do dự nói:
Phi Phi, không phải là chị không muốn giúp em, việc chẩn đooán bệnh nhiễm sán dây ngoại trừ căn cứ vào y học hình ảnh ra thì phải mổ bụng kiểm tra, cái này thì không thuộc phạm trù của khoa Nội rồi.


Chủ nhiệm Lưu, vậy chị thấy anh ta phù hợp với ung thư gan kỳ cuối không?
An Phi hỏi.

Nếu chỉ xem bệnh án thôi thì không thể loại trừ được đâu, hơn nữa khả năng bị ung thư gan cao hơn nhiễm sán dây.
Lưu Mỹ Cầm cẩn thận nói.
An Phi gọi hai người bên ngoài vào, hỏi ngay trước mặt bọn họ:
Nếu ung thư gan thời kỳ cuối, phẫu thuật để kiểm tra có vấn đề gì không?


Đương nhiên có chứ, ung thư gan có nguồn máu dồi dào, em cũng biết những bệnh nhân ung thư gan thời kỳ cuối không được đề nghị làm phẫu thuật mà. Một là bệnh nhân không đủ sức để phẫu thuật, hai là sau khi phẫu thuật, có khả năng tế bào ung thư sẽ di căn nhanh hơn.
Lưu Mỹ Cầm hiểu, An Phi muốn để cô ấy nói những vấn đề quan trọng cho Trương Hạo nghe.
Dù sao, có phẫu thuật hay không, chính anh ta phải tự quyết định.

Tôi chỉ nói dựa theo kinh nghiệm của tôi thôi, có khả năng thôi, lúc trước đã từng có tin chẩn đoán sai bệnh nhiễm sán dây thành bệnh ung thư gan thời kỳ cuối, còn anh có phải hay không, còn phải kiểm tra thêm một bước nữa.
An Phi chột dạ, cô cũng không dám xác nhận chẩn đoán của bệnh nhân trong trường hợp chưa có bằng chứng.

Bác sĩ An, cô đừng lừa cậu ấy, cậu ấy thành thật lắm.
Đương nhiên Triệu Nam Sinh không tin lời An Phi nói, anh ta sầm mặt.

Tôi cần gì phải vậy? Nhưng nói thật thì nhiễm sán dây thường xảy ra ở lá gan phải, rất hiếm khi xảy ra ở lá gan trái, anh ta lại bị ở bên sườn trái, cho nên...
An Phi muốn nói lại thôi, lời nói ngắn gọn.
Nói là tai nạn giao thông, đã chụp CT toàn thân, không thấy gì bất thường, nhưng bệnh nhân không than đau đầu thì lại kêu hoa mắt, đã ở phòng theo dõi ba ngày rồi chưa chịu về.

Từ tối hôm qua, ông ta có thêm tật xấu mới, không khống chế được nước tiểu, động chút là tè dầm, muốn y tá thay ga cho mình, hỏi thì ông ta không nói một câu, ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước nóng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.