Chương 390: BỆNH NAN Y



Trương Hạo, bạn tiểu học của Long Vũ, Nam Sinh, Thiệu Vân.
Lý Mộc Tử không nói lớn, nhưng vừa đủ để bốn người nghe đượ8c.


Anh ta sao vậy? Hình như không vui vẻ lắm.
Lữ Tiêu Tiêu dễ mềm lòng, không chịu được khi thấy người khác k3hông vui.

Tống Thành Hoằng nhỏ tuổi hơn anh ta, vậy mà biểu hiện trước khi phẫu thuật của cậu ấy tốt hơn anh ta nhiều.
Đối với Trương Hạo, An Phi không chỉ tiếc hận mà còn không nguôi giận.

Không phải ai cũng có thể thản nhiên đối mặt với bệnh nan y được, nghĩ lại bệnh nhân nhảy từ lầu 16 xuống ngày hôm qua, nghĩ tới Chủ nhiệm Điền Quân đi. Phản ứng của Trương Hạo rất là bình thường thôi.
Tuy Vương Dịch Tường không làm việc ở khoa Cấp cứu, nhưng khoa Nội tim xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không thua gì khoa Cấp cứu.
An Phi hiểu, đối với Trương Hạo, an ủi cũng vô ích, nên cô không an ủi bình thường mà lại kích thích anh ta.

Ha ha, theo như cô nói, tôi không phải là thảm nhất, vẫn có khả năng bình phục à?
Trương Hạo cười còn khó coi hơn khóc, giọng nói hơi thê lương.
Trong lòng anh ta hoảng sợ, tiện thể cầm một bình rượu lên, muốn uống với Trương Hạo, không say không về, nhưng bị Khương Thiệu Vân giành lấy.

Vợ, em cứ để anh uống một lần cho sảng khoái đi.
Triệu Nam Sinh tội nghiệp nhìn Khương Thiệu Vân.
An Phi không khách sáo với bọn, nhận tài liệu, cẩn thận xem.
Trên bệnh án viết:
Đau bụng trên một năm, kiểm tra phát hiện một khối u, chẩn đoán:
Ung thư gan nguyên phát?

Vương Dịch Tường không lái xe, hai người đi bộ về khu dân cư, tối tháng Sáu, bên hồ thoảng từng làn gió nhẹ, mang theo cái lạnh nhè nhẹ.

Em không thấy tâm trạng của cậu ta đã tệ lắm rồi à, còn kích thích cậu ta làm gì nữa.
Vương Dịch Tường hơi phản đối với hành vi lúc nãy của An Phi.
Kết quả kiểm tra bao gồm CT gan, siêu âm bụng trên, cả hai kết quả đều thể hiện, phía trước lá gan trái có một khối u không tích dịch, kích thước 7cm6cm5cm.
Kết quả xét nghiệm bình thường, chức năng gan bình thường, protein huyết tương (AFP) (1) bình thường.

Rốt cuộc là thế nào?
An Phi ngạc nhiên nhìn mọi người.

Trương Hạo, hình như cậu ấy bị ung thư gan.
Giọng nói của Khương Thiệu Vân cứng đờ, vừa nói vừa cúi đầu.

Đây là toàn bộ tài liệu bệnh của tôi, cô xem chút đi.
Trương Hạo đưa một xấp tài liệu thật dày cho cô, dừng một chút rồi nói tiếp:
Hôm qua tôi có thái độ không tốt, thật sự xin lỗi cô.


Đúng đó, cô phải khám kỹ cho cậu ấy nhé, để xem bác sĩ bên kia có chẩn đoán đúng không?
Triệu Nam Sinh đứng cạnh hùa theo, anh ta đi cùng Trương Hạo đến.
Trương Hạo suy sụp ngồi trên ghế sofa, Triệu Nam Sinh ngồi sát anh ta, bàn tay to đặt lên vai cậu ta,9 nhẹ nhàng vỗ mấy cái, coi như là an ủi, Khương Thiệu Vân ngồi cạnh Trần Long Vũ và Triệu Nam Sinh cũng im lặng không n6ói gì.
Vỏ chai bia rỗng được nhân viên phục vụ dọn dẹp, chỉ còn lại một chút đồ nướng và đồ ăn vặt. Giữa cái bà5n có một chén thủy tinh, trong chén có đốt nến, để làm không khí sinh động hơn.
Khương Thiệu Vân hung hăng trừng mắt lườm anh ta, Triệu Nam Sinh thở dài, cầm Sprite lên uống cùng Trương Hạo.

Ngày mai tới bệnh viện chúng tôi chẩn đoán cho chính xác đi, ung thư thời kỳ cuối thì cũng được chia làm mấy loại nặng nhẹ. Sống chết có số, phú quý do trời, trong khoa Cấp cứu có đủ bệnh nhân tử vong từ mấy tuổi đến mấy chục tuổi. Anh còn tới tận nửa năm suy sụp, còn có rất nhiều người mất đi mạng sống chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn không có cơ hội nói lời cuối cùng. Nên là anh đừng nghĩ chắc chắn mình sẽ có kết cục thảm hại, mọi người cùng đau lòng cho anh mà.

Ca sĩ quán bar đang hát, thay thành một nữ ca sĩ tóc dài, mặc trang phục đinh tán màu đen, đang hát bài
Đôi cánh ánh sáng
của Vương Phi.
Giọng hát trong trẻo truyền tới, bầu không khí càng kì lạ hơn.

Đương nhiên là lúc kiểm tra bác sĩ nói rồi, chẳng lẽ tôi tự kiểm tra ra được à?
Trương Hạo tự đánh trống lảng nói, nở nụ cười bất cần.

CT? MRI? Siêu âm? Hay kiểm tra chức năng gan?
An Phi thấy anh ta vô lý, nên tiếp tục dò hỏi.

Đã làm cả rồi, bác sĩ nói là đã giai đoạn cuối rồi, chỉ sống được nhiều nhất nửa năm thôi.
Nói xong, Trương Hạo bình thường hơn, cầm bình rượu trên bàn lên, anh ta hơi ngửa cổ, uống hết nửa bình.
Triệu Nam Sinh muốn giơ tay ra giành bình rượu, thân là người ngoài ngành, chính bản thân anh ta cũng biết uống rượu không tốt cho gan. Nhưng cánh tay vươn ra được một nửa thì dừng lại. Đối với một sinh mệnh chỉ còn lại nửa năm, cho dù cai thuốc kiêng rượu, sinh hoạt đúng quy luật thì cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu, chi bằng nhân lúc còn có thể thì hưởng thụ nhiều hơn một chút.

Đừng nói nữa, cậu ta uống say rồi.
Vương Dịch Tường khẽ kéo tay áo của An Phi, ý bảo cô đừng kích thích Trương Hạo nữa.
Một cuộc tụ tập, bởi vì có Trương Hạo tham gia mà mọi người giải tán không vui vẻ gì, Triệu Nam Sinh và Khương Thiệu Vân đưa anh ta về nhà.
An Phi cười cười, không nói gì, nhặt cục đá ven đường, ném về phía mặt hồ xa xa, sóng nước lay động.
Hôm sau, lúc An Phi nhìn thấy Trương Hạo ở phòng theo dõi, cô hơi ngạc nhiên, mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, cầm theo một tập tài liệu, tóc tai gọn gàng, rất ra dáng công sở, khác hẳn dáng vẻ uể oải không phấn chấn hôm qua của anh ta.
Ở đây, ngoại trừ Triệu Nam Sinh, tất cả mọi người đều là nhân viên y tế, mà Chủ nhiệm Điền cũng bất chợt rời đi, ba chữ ung thư gan có lực sát thương quá mạnh mẽ.

Anh... Sao kiểm tra ra ung thư gan được?
An Phi cảm thấy chàng trai trước mặt, tuy khuôn mặt tiều tụy, nhưng nhìn không có chút gì là giống bệnh nhân bệnh gan cả, cô hơi khó tin hỏi.

Có cần kiểm tra thêm gì nữa không?
Trương Hạo hỏi thử, trong lòng ôm chút hy vọng.

Tạm thời không cần, kết quả kiểm tra rất toàn diện rồi.'' An Phi thuận miệng trả lời.
(1) Protein huyết tương: Những protein có trong huyết tương.
Xem sơ tài liệu Trương Hạo cung cấp, chẩn đoán ung thư gan nguyên phát, chỉ có một vấn đề duy nhất chính là protein huyết tương (AFP) không tăng cao, dù sao ung thư gan nguyên phát có chỉ tiêu AFP khác thường.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.