Chương 389: VÔ TÌNH GẶP GỠ


Cùng trong một căn phòng, vậy mà phong cách hai bên khác hẳn nhau, giống như không ở cùng một không gian.

Thanh niên n8gồi một mình tự cười giễu bản thân, muốn đứng dậy nhưng bị cồn rượu khống chế, bước một chân, suýt nữa ngã xuống đất.
Anh ta vịn vào tay sofa, khó khăn lắm mới ổn định lại, ngã xuống ngồi trên ghế sofa, hai tay che mặt, giọt nước mắt không ti9ếng động rơi xuống.
Không khí trên bàn vốn náo nhiệt, lúc này càng náo nhiệt hơn.
An Phi và Vương Dịch Tường rời khỏi nhóm người, đi ra sân sau, ban đêm, quầy rượu bên hồ ở sân sau mang theo hương vị khác biệt.

Khương Thiệu Vân, lúc đi học, cậu là thành viên của tổ chúng tôi đấy, lúc nào cũng quên nộp bài tập.
Khương Thiệu Vân đanh đá, nói một câu vạch trần người khác.

À, nhớ rồi, không ngờ hai người các cậu lại thành đôi.
Trương Hạo cảm khái, giọng nói hơi mất mát.
Lữ Tiêu Tiêu nói chuyện vô cùng phấn khích, đương nhiên cô ta biết hết nội tình. Cô ta không nói nữa, đương nhiên là có chuyện không thể nói với người ngoài được, nên An Phi không hỏi nhiều.
Tối nay, cô ta mặc áo chiffon vàng nhạt, kèm quần đùi jean, da trắng chân dài, vô cùng xinh đẹp. Đứng cạnh Lục Viễn cao to đẹp trai, mặc đồ thường màu xanh, đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Tầng khoa Nội tim không cao lắm, chiếm đóng tầng 4 đến tầng 6, đúng ra bên dưới bọn họ là phòng khám bệnh, phòng khám bệnh ở lầu 4, nói cách khác, bệnh nhân khoa Nội tim nhảy xuống, tương đương nhảy từ tầng 2, 3, nói chung thì nhảy xuống cũng không chết, nặng nhất là bị thương thôi.

Không phải, là bệnh nhân của khoa Nội thần kinh tầng 16.

Nhớ lai tình cảnh khi đó, Vương Dịch Tường không tự chủ nắm chặt tay An Phi hơn.

Là bệnh nhân của các anh à?
An Phi quay sang nhìn anh, tò mò hỏi.
Trần Long Vũ ngẩng đầu, liếc một cái lập tức nhận ra ngay, vui vẻ nói:
Trương Hạo! người ngồi bàn sau tôi đây mà, cậu ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Triệu Nam Sinh kéo Khương Thiệu Vân qua nói với Trương Hạo:
Đây là vợ của tôi, cũng chung lớp với chúng ta luôn đấy, cậu còn nhớ không?


Thứ cho đôi mắt kém cỏi của tôi, tôi thật sự không nhận ra được.
Trương Hạo cười cười, hơi ngại ngùng nói.
Trương Hạo, Triệu Nam Sinh và Trần Long Vũ là bạn học tiểu học, rời thành phố L đi đến nơi khác học tập làm việc nhiều năm không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp phải. Triệu Nam Sinh nổi tiếng hiếu khách, rất nghĩa khí, bây giờ đã hơi say, đương nhiên không muốn thả anh ta đi.

Bạn gái cũng không có, lấy đâu ra thất tình.
Sắc mặt Trương Hạo càng kỳ lạ hơn.

Trương Hạo?

Chàng trai ngồi một mình quay sang, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặ6t anh ta, anh ta theo bản năng muốn tránh, nhưng rồi đột nhiên phát hiện ở đây là phòng kín, có tránh cũng không tránh được, 5đành lúng túng cười trừ.

Đang nói chuyện có người nhảy lầu tự tử trong lúc khảo sát hôm qua, xem như là sợ bóng sợ gió thôi, nếu người nhà lại nhân cơ hội gây rối thì lại là một thử thách.


Trong thời điểm đặc biệt, xử lý cũng phải đặc biệt, cậu coi thường năng lực đối phó cấp thiết của bệnh viện quá, nếu người nhà làm ầm ĩ lên, có kinh nghiệm lần trước rồi, đồn cảnh sát ngay cửa chúng ta cũng không phải chỉ ăn hại.


Nghe nói là bệnh nhân ung thư não, không thể chịu nổi nữa, không thể làm phẫu thuật được, điều trị bảo thủ ở khoa Nội thần kinh, trong phút lẩn quẩn, nên... Đó là chàng trai trẻ tuổi, nhưng đáng tiếc.
Vương Dịch Tường thổn thức nói.
Trong mắt anh, chết tử tế không bằng còn sống, buông bỏ mạng sống của mình là không chịu trách nhiệm với chính bản thân minh.
An Phi cầm một lọ sữa Thái Tử, tuy cô cảm thấy mình cũng có chút tửu lượng, nhưng khi ra ngoài Vương Dịch Tường rất ít khi cho cô uống rượu, anh nói cô say rượu rồi không tốt tính tí nào.

Thật, hơi nguy hiểm. Lúc đó anh đang ở phòng giảng dạy với đoàn giám khảo kiểm tra, đột nhiên nghe thấy một tiếng đùng, tất cả mọi người cứ tưởng có cái gì đó rơi xuống nên không để ý. Qua vài phút sau, y tá trưởng tới tìm anh, nói là có chuyện rồi.


Hai người thì thầm gì vậy?
Giọng nói của Lữ Tiêu Tiêu nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới.
Cô ta và Lục Viễn nắm tay nhau, yên lặng xuất hiện, làm hai người giật mình.

Đi thôi, đã lâu không gặp, vui vẻ chút đi, tiện thể tôi giới thiệu cậu với vợ tôi.
Triệu Nam Sinh mặc kệ Trương Hạo không hài lòng, kéo cậu ta đi.

Long Vũ, anh còn nhớ tên này không?
Triệu Nam Sinh lớn tiếng hỏi Trần Long Vũ giữa tiếng ồn huyên náo.

À, chả trách.
An Phi ngạc nhiên.
Nhảy từ tầng 16 xuống, đương nhiên chắc chắn sẽ chết.

Sao vậy, không nhận ra tôi à.
Người đi tới nắm vai cậu ta, ngồi xuống.

Sao cậu nói vậy, có quên ai cũng không thể quên cậu được.
Trương Hạo ngửa mặt lên trên sofa, tiện thể cầm lấy ly rượu, uống một ngụm lớm.
Mặt hồ lấm tấm ánh đèn, là của những chiếc du thuyền dạo chơi trong đêm. Tối nay, trời yên biển lặng, thích hợp để đi dạo hồ.

Em nghe nói, hôm qua, lúc tổ giám khảo tới, khoa anh có người nhảy lầu, thật không vậy?
An Phi nhớ lại tin đồn mình nghe ban ngày, thuận miệng hỏi.

Ung thư não? Chả trách, nếu như em cũng mắc bệnh này thì chắc chắn sẽ lựa chọn giống anh ta thôi.
An Phi thở dài, Chủ nhiệm Điền và bà ngoại qua đời vì ung thư, để lại một bóng ma khó xua tan trong lòng cô, cô cảm thấy so với sự tra tấn vô tận thì cái chết vẫn hơn.

Nói bậy, sao em lại... Nếu thật sự tới mức đó, anh không làm gì nữa, ngày nào cũng trông chừng em, tuyệt đối không cho phép em làm chuyện điên rồ.
Vương Dịch Tường nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói.

Mượn rượu tiêu sầu còn sầu hơn, thất tình à?
Triệu Nam Sinh nhìn bình rượu trên bàn cậu ta, nhếch miệng cười mờ ám.
Nhóm người trên bàn lớn kia là nhóm của An Phi, Vương Dịch Tường, sau khi khảo sát bệnh viện hàng đầu kết thúc, mọi người vui mừng ra ngoài ăn mừng, gần một tháng căng thẳng, giờ giải tỏa một chút. Quán bar này là địa bàn của Triệu Nam Sinh, anh ta mời khách.

Hôm qua khảo sát, đột nhiên có rất nhiều khoa xảy ra chuyện, không chỉ mỗi khoa Cấp cứu và khoa Nội tim. Khoa Tiêu hóa cũng có một bệnh nhân đột nhiên nhồi máu rồi tử vong, chỉ được cấp cứu tại phòng bệnh vẻn vẹn một tiếng. Khoa chỉnh hình phải phẫu thuật nhiều ca nặng, Chủ nhiệm đi phẫu thuật, chỉ có vài bác sĩ chủ trị ở cùng tổ giám khảo, suýt nữa là bị hỏi cho ngốc luôn....


Nghe Lục Viễn kể chuyện của những khoa khác, An Phi hơi sửng sốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.