Chương 388: GÁNH NẶNG PHÍA TRƯỚC


Nếu cứ tiếp tục tuần hoàn ác tính, thật sự không thể chống đỡ thêm được quá lâu nữa.

Nếu anh ấy không phải là đặc cảnh, tố 8chất cơ thể khỏe khoắn hơn người bình thường thì có lẽ đã không chống đỡ được tới khi đến bệnh viện. Anh ấy kiên trì được đến lúc 3này đã là kỳ tích rồi.


Chủ nhiệm Cảnh!
Lục Viễn kêu cầu cứu.
Lưu San bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, nói:
Chủ nhiệm, cuối cùng cũng không uổng phí hai năm.

Có lẽ chỉ có Lưu San mới hiểu được, hai năm qua chị đã cố gắng thế nào.

Cũng nhờ có sự hợp tác của mọi người. Đúng rồi, lát nữa nhớ nhắc đồng chí nào trực tối, cẩn thận có người quay lại hỏi này nọ.
Chủ nhiệm Thôi hơi bất an.

Được rồi, tôi đi sắp xếp.
Lưu San cười nói.
Trong phòng phẫu thuật cấp cứu, Trịnh Duệ Chí vẫn đang trong quá trình phẫu thuật, phẫu thuật khoa Ngoại tim và khoa Ngoại thần kinh giống nhau, chú ý kỹ thuật, chính xác, làm mười mấy tiếng là chuyện bình thường.
Lục Viễn là bác sĩ điều trị khoa Cấp cứu, đi theo vào trong phòng phẫu thuật, xem như là trợ lý ba, phẫu thuật chính là Chủ nhiệm Cảnh, trợ lý một và trợ lý hai là bác sĩ khoa Ngoại tim.
Đèn vừa lên, trong đại sảnh cấp cứu, người người nhốn nháo, người đứng đợi xếp hàng khắp nơi. Ngoài phòng phẫu thuật cấp cứu, ba mẹ, vợ sắp cưới và các chiến hữu của Trịnh Duệ Chí đang đợi.

Người nhà Trịnh Duệ Chí có ở đây không?
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lục Viễn mặc đồ phẫu thuật đi ra.

Đây!
Mấy miệng đồng thanh lên tiếng.
Phòng phẫu thuật cần phải được khử trùng, chỉ có bác sĩ phẫu thuật, bác sĩ gây mê và y tá mới được vào. Dựa theo sự sắp xếp của Chủ nhiệm Thôi, bác sĩ gây mê, y tá đã chờ sẵn bên trong, máy ECMO cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Một cuộc chiến không mùi khói súng bắt đầu.
Túi máu thích hợp được đưa vào, thời gian từng giây trôi qua, phòng phẫu thuật căng thẳng, khác biệt hẳn với bên ngoài, trong phòng cấp cứu dần bình thường lại.
Trong phòng cấp cứu lặng ngắt như tờ, bao gồm cả những thành viên trong tổ giám khảo, tất cả đều nhìn về phía Chủ nhiệm Cảnh.

Còn nghĩ cái gì nữa! Đẩy vào phòng phẫu thuật cấp cứu, chuẩn bị phẫu thuật!
Chủ nhiệm Cảnh nói như hét, vừa nói chuyện vừa xông lại đẩy giường cấp cứu.
Lục Viễn hành động theo, kéo dây dẫn máy giám sát trên người Trịnh Duệ Chí ra, đẩy xe nhanh như bay với Chủ nhiệm Cảnh.
ECMO hoạt động theo trình tự ở ngoài bàn điều hành, hiện tại đang làm tác dụng bơm máu, thay thế chức năng tim.
Bên ngực trái của Trịnh Duệ Chí, xương sườn bị gãy, lồng ngực lộ ra, Chủ nhiệm Cảnh nhìn qua kính hiển vi, khâu mạch máu lại.
Bên cạnh ông, một vài trợ lý tập trung nhìn chằm chằm vào cây kim trong tay ông.
Những người trong tổ giám khảo cũng gật đầu, tán thành với ý kiến của Giáo sư Mã, ít ra, trong tỉnh S, chưa có khoa Cấp cứu nào làm được như vậy.
Một ca cấp cứu bất thình lình vô hình làm nâng cao hình tượng trong cảm nhận của tổ giám khảo.
Tiếp đó, tổ khảo sát của Giáo sư Mã hầu như vây quanh các vấn đề tiến hành cấp cứu, viết bệnh án có đầy đủ không, quy phạm, quá trình truyền máu cho bệnh nhân nặng có hoàn chỉnh không, có kiểm tra đầy đủ, báo cáo các chỉ tiêu nguy kịch không...

Nào dám chứ, tôi chỉ tò mò thôi mà.
Lục Viễn vội vàng phủ nhận.

Yên tâm đi, sau này sẽ khôi phục tốt, không ảnh hưởng đến công việc của cậu ta đâu.
Trợ lý một đứng cạnh giải vây giúp.
Trịnh Duệ Chí là đặc cảnh, không ảnh hưởng tới công việc của anh ấy, xem ra hiệu quả phẫu thuật của khoa Ngoại tim rất đáng tin.
Khâu lỗ hổng trên van tim lại mất gần một tiếng, dao găm đâm rách một khoảng 0.5cm, vá lại không có gì khó khăn, nhưng vấn đề là bên cạnh có một tiểu động mạch bị đứt, liên tục chảy máu ra ngoài.
Động mạch này không to hơn sợi tóc bao nhiêu, nếu ở những vị trí khác thì có để dùng dao điện để cầm máu, khâu lại. Nhưng nó lại nằm ở gần tim, nó mất đi có thể làm cơ tim thiếu máu, vĩnh viễn không thể sống được. Nên Chủ nhiệm Cảnh đã nghĩ hết cách để điều trị.
Mạch máu nho nhỏ nhưng khâu lại cần mấy chục mũi kim, công việc cần độ chính xác, khó đánh giá được.
Không lâu sau, năm tổ giám khảo khác vốn tới khảo sát khoa Cấp cứu lục tục đi tới, nhóm An Phi, Lý Mộc Tử không thể cứ vây quanh một mình tổ của Giáo sư Mã nên được phân công đi đón tổ giám khảo khác.
Trong phút chốc, cảnh tượng bận rộn gà bay chó sủa.
Khoảng 4 giờ chiều, cuối cùng cũng tiễn hết các tổ giám khảo đi, Chủ nhiệm Thôi đứng thẳng ở cửa đại sảnh cấp cứu, chị xoay người nhìn khoa Cấp cứu sạch sẽ bóng loáng, trật tự, khẽ mỉm cười.
Cuối cùng, mũi kim cuối cũng hoàn thành, Chủ nhiệm Cảnh thắt nút lại, ngẩng đầu nhìn trợ lý một, đưa kim cho anh ta, rồi đi nghỉ ngơi một chút.

Chủ nhiệm, phẫu thuật xong, liệu anh ta có thể khôi phục bình thường không?
Lục Viễn thấy tâm trạng của Chủ nhiệm Cảnh đã tốt hơn lúc đầu, nhân cơ hội này hỏi. Anh ta là bác sĩ khoa Ngoại tổng quát, rất ít khi tiếp xúc với những ca phẫu thuật của khoa Ngoại tim.

Cậu đang nghi ngờ trình độ của chúng tôi đấy à.
Chủ nhiệm Cảnh đeo khẩu trang, không thấy được vẻ mặt, nhưng từ giọng nói có thể nghe thấy ý cười của ông.

Khoa các cô có thể phẫu thuật ECMO à?
Giọng nói của Giáo sư Mã đã hòa hoãn hơn, hứng thú hỏi Chủ nhiệm Thôi.

Cũng là cơ duyên thôi, có vài bệnh án đặc thù phải triển khai kỹ thuật ECMO. Nói ra không sợ anh chê cười, chúng tôi vẫn chưa thành thạo hoàn toàn, cần sự hợp tác của anh em các khoa khác.
Chủ nhiệm Thôi vừa khiêm tốn vừa khách sáo.

Cho dù là khoa Cấp cứu ở thành phố tuyến một mà tự nắm giữ kỹ thuật ECMO là đã vô cùng hiếm có rồi, các cô làm được như vậy là rất giỏi.
Giáo sư Mã hài lòng khen ngợi, làm Chủ nhiệm Thôi ngại ngùng.
Không phải là Lục Viễn sợ, nhưng giờ phút này, chỉ 9có một cách duy nhất để cứu lại mạng sống cho bệnh nhân, đó là tuần hoàn ngoài.
Nói cách khác, chức năng tim bị tổn thương6, nếu vậy thì phải tạm thời bơm máu thủ công thay thế chức năng tim, như vậy mới cứu lại được mạng sống cho bệnh nhân.
Nếu5 Lục Viễn áp dụng biện pháp phục hồi phổi thông thường, tiến hành ấn ngực, lực bên ngoài có thể đè vào miệng vết thương trái tim, làm miệng vỡ lớn hơn, đối với bệnh nhân cũng không có ích lợi gì cả.

Phẫu thuật xong rồi, rất thuận lợi, lát nữa phải chuyển đến phòng giám sát cấp cứu. Gia đình đi làm thủ tục đi.
Lục Viễn đưa phiếu nằm viện, người nhà nhận lấy.


Bác sĩ, thằng bé đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?
Ba mẹ của Trịnh Duệ Chí dìu nhau, tha thiết nhìn chằm chằm Lục Viễn hỏi.


Đã qua được một cửa rồi, còn rất xa để qua được nguy hiểm, chúng tôi sẽ từ từ xử lý.
Lục Viễn tháo khẩu trang một nửa, treo trước ngực, để lộ khuôn mặt trẻ tuổi, ôn hòa giải thích.

Ngoài Trịnh Duệ Chí được đưa đến bệnh viện còn có Chiếm Đình Đình, cổ cô ấy bị dao găm cứa qua, không động tới động mạch chủ, coi như là một chuyện vô cùng may mắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.