Chương 387: LỰA CHỌN



Duệ Chí, cậu phải sống, chúng ta lập tức tới bệnh viện ngay đây.
Đôi mắt Đội trưởng Đường đỏ hoe, Trịnh Duệ Chí là đồ đệ một t8ay ông ấy dẫn dắt, hôn sự của anh ấy cũng là ông làm mối, đã định mùng một tháng Mười sẽ tổ chức lễ kết hôn, nếu có chuyện gì b3ất trắc thì ông ấy biết nói sao với người nhà đây.


Sự phụ, con tin không sao chứ, em hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Trịnh 9Duệ Chí có thể cảm nhận được tính mạng của mình đang trôi qua, anh ấy cố gượng hỏi Đội trưởng Đường, xác nhận mình hy sinh có ý6 nghĩa không.
Bên kia, Trương Mạt Lỵ đã rút máu xong, hộ lý vội vàng mang máu đến khoa truyền máu, đồng thời triển khai xét nghiệm máu thường quy, sinh hóa máu, khí máu.
Khoảng ba phút sau, người của khoa phóng xạ chạy tới, bằng màn hình kỹ thuật số của bọn họ, không in ra cũng có thể thấy được tình trạng lồng ngực của bệnh nhân. Bên trái, lồng ngực chảy một lượng máu lớn, màng tim tràn dịch, xương sườn bị gãy.
Lục Viễn quyết tâm liều mạng, nói với Trương Mạt Lỵ:
Chuẩn bị nhóm máu phù hợp, xét nghiệm, đặt ống thông tĩnh mạch, báo X quang chụp hình.

Anh ta cởi áo bệnh nhân, vết thương bày ra trước mắt, anh ta lấy ngón trỏ cảm nhận lực dao động ở động mạch cổ, rất yếu ớt, dựa vào kinh nghiệm lâu năm, tiêm cách sườn 0.5 cm, nhanh chóng tìm được vị trí của tĩnh mạch cổ.
Người của đội đặc cảnh, một nhóm tới xem xét Lê Cường, một nhóm sang xem vết thương của Trịnh Duệ Chí.
Bác sĩ 120 kiểm tra vết thương xong, trong lòng rất nặng nề, lồng ngực bị vết thương hở thế này không có nhiều biện pháp có thể lựa chọn để cấp cứu.
Vậy mới thấy, bị thương ở ngực đáng sợ thế nào.
Lê Cường là người từng được huấn luyện, biết làm sao để một nhát lấy mạng, nhát dao ở sườn trái thứ tư và thứ năm, đúng vị trí của trái tim, lập tức rút dao ra, lượng máu rỉ ra ngoài nhiều hơn, làm Trịnh Duệ Chí chết nhanh chóng hơn.
Bác sĩ 120 cầm máu đơn giản cho anh ấy, rồi bảo người của đội đặc cảnh nâng anh ấy lên xe cấp cứu, y tá thông tĩnh mạch, nước muối sinh lý và huyết tương 706 nhanh chóng chảy vào mạch máu của anh ấy.
Từ biệt thự đến bệnh viện chỉ ngắn ngủi 10 phút, mạng sống của Trịnh Duệ Chí đang vội vàng trôi qua, sắc mặt của anh ấy dần tái nhợt, ý thức mơ hồ, càng lúc càng không nghe rõ đồng đội của mình đang gọi.
Khoa Ngoại lồng ngực, khoa Ngoại tim nhận điện thoại xong, trong vòng năm phút lập tức xuất hiện tại khoa Cấp cứu.

Với tình trạng của cậu ta, cần phải mở lồng ngực ngay, chúng tôi đi chuẩn bị phòng phẫu thuật, tìm được máu thích hợp thì đưa qua.
Chủ nhiệm Cảnh khoa Ngoại tim và Chủ nhiệm Bạch khoa Ngoại lồng ngực kiểm tra bệnh nhân xong, không hề chần chừ, lập tức sắp xếp phẫu thuật.

Hoàn thành rồi, con tin không sao cả, tội phạm đã bị khống chế.

Vừa nãy, trong giờ phút sinh tử5, Đội trưởng Đường đã tập kích mai phục một bên Lê Cường, Trịnh Duệ Chí thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng giờ phút này, Đội trưởng Đường lại không vui sướng gì, ông ấy vô cùng hối hận, nếu Trịnh Duệ Chí mặc áo giáp, nếu... Nhưng trên đời này, vĩnh viễn không bao giờ có nếu.
An Phi đứng cạnh giúp đỡ anh ta, đưa ống thông vào, khoét da, cắm ống dẫn, rút ống ra rồi cố định, dán lại, bình thường làm cần 10 phút, nhưng Lục Viễn chỉ cần 2 phút là xong, còn trong tình trạng gần như không thể đo được huyết áp của bệnh nhân, thật khó tưởng tượng nổi.
Đặt ống thông tĩnh mạch xong, tốc độ truyền dịch đã nhanh hơn lúc đầu chục lần, chất lỏng chảy vào người bệnh nhân nhiều hơn.
Trong phòng cấp cứu, lúc nhận được điện thoại, mọi người lập tức hành động, đã chuẩn bị máy phục hồi tim phổi, máy thở, thuốc và dụng cụ truyền dịch treo trên giá truyền dịch.
Lục Viễn phụ trách cứu chữa, Từ Tự Khiêm đứng cạnh giúp đỡ, An Phi sẵn sàng đón địch.
Lục Viễn, Từ Tự Khiêm, Chủ nhiệm Thôi, ba người nhìn nhau.
Quy trình sơ cứu vết thương lồng ngực đã chuẩn bị, tổ giám khảo đứng cạnh chuẩn bị sẵn sàng đón địch, thực hiện đúng quy trình mẫu hay là cứ theo quy trình bình thường mà làm?
Nói ra thì Từ Tự Khiêm là phó Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, chủ yếu là phụ trách khoa Ngoại, lẽ ra ông ấy phải chủ trị lần này. Nhưng nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của ông ấy là đối phó với tổ giám khảo, đã nghèo còn mắc cái eo, còn Lục Viễn thì thoải mái hơn, có thể tập trung cứu chữa.
Dù mọi người đã suy tính đến tình huống xấu nhất, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Trịnh Duệ Chí, vẫn vô cùng kinh hãi.
Trịnh Duệ Chí bị Lê Cường đâm dao găm vào rồi rút ra, thuộc loại vết thương hở, lúc đó hai tay anh ấy nắm thật chặt cổ tay Lê Cường nên dao găm cũng không đâm hoàn toàn, chỉ có một nửa, không tính là vết thương sâu.
Nhưng vết thương trên lồng ngực, chiếm 1/4 cơ thể, trong những bệnh nhân tử vong do bị thương, 20% chủ yếu là bị thương trí mạng ở ngực. Nhưng tỷ lệ tử vong do bị thương ở ngực trong bệnh viện không cao, nguyên nhân là những người bị thương ở ngực đa số đều tử vong ngay ở hiện trường hoặc trên đường đưa tới, chỉ gần 2% vẫn còn sống khi đưa tới bệnh viện.
Huyết áp của anh ấy giảm xuống tận 50/30mmHg, là cơn sốc mất máu điển hình, trên đường tới đây, bác sĩ 120 đã truyền cho anh ấy 500ml chất lỏng, nhưng với lượng máu đã mất của anh ấy thì chỉ như bỏ muối xuống biển thôi.
Vết thương hở trên ngực, sốc mất máu, nghi ngờ trái tim bị vỡ, màng tim tràn dịch, hầu như không có cách nào giải quyết được!

Bác sĩ, tình hình của cậu ấy thế nào rồi, có cứu sống được nữa không?
Đội trưởng Đường lo lắng hỏi hai vị Chủ nhiệm đến hội chẩn, bây giờ ông ấy đã vào đường cùng rồi.


Tim của cậu ta đã bị nứt, phải tiến hành vá lại, còn qua được hay không thì cũng khó nói.
Chủ nhiệm Cảnh sầm mặt nói, đối với bác sĩ, cho tới bây giờ lúc nào cũng cố gắng 100%, còn đảm bảo thì luôn thiếu.


Anh đừng lo, tất cả mọi người sẽ cố gắng cứu sống cậu ta, cho dù chỉ có một chút hy vọng thôi, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.
Chủ nhiệm Thôi vội vàng tiếp lời, ôn hòa nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.