Chương 386: GIỜ PHÚT SINH TỬ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1261 chữ
- 2022-02-06 09:42:50
Người đàn ông này không ai khác chính là bạn trai cũ của Chiếm Đình Đình, Lê Cường, 24 tuổi. Anh ta và Chiếm Đình Đình là bạn học cấp 3, sau khi tốt n8ghiệp trung học, anh ta đi bộ đội gia nhập quân ngũ, sau khi xuất ngũ thì đi làm ở xưởng của ba mình.
Ba của Chiếm Văn Nham và Lê Cường là bạ3n bè, hai nhà vốn qua lại với nhau, Lê Cường và Chiếm Đình Đình quen nhau từ bé, coi như là thanh mai trúc mai, lên cấp 3 thì yêu nhau vài năm, nhưng9 sau đó Chiếm Đình Đình thấy tính tình của Lê Cường không phù hợp với mình nên kiên quyết muốn chia tay.
Anh là tên điên, anh là ma quỷ.
Chiếm Đình Đình gào khóc cô ấy rất lo sợ, cô ấy cảm thấy Lê Cường muốn cùng chết với mình.
Lưỡi dao găm xẹt qua cần cổ trắng ngần như tuyết của Chiếm Đình Đình, dòng máu đỏ tươi trào ra, nước mắt Chiếm Đình Đình rơi xuống, đôi tay run rẩy, anh ta không hiểu, vì sao đến giờ phút này, nhìn thấy nước mắt của cô ấy, anh ta vẫn mềm lòng như vậy.
Lê Cường nhìn chằm chằm Chiếm Đình Đình, ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng nói:
Chú Chiếm, lần nay con tới đây vì cái gì chắc chú cũng rõ mà. Hoặc là đồng ý gả Đình Đình cho con, hôm nay bọn con sẽ đi đăng ký kết hôn, hoặc là cá chết lưới rách, con cũng không có ý định sống sót trở về đâu.
Cường Tử à, sao con lại nói vậy, kết hôn là chuyện tình nguyện của đôi bên, dưa chín ép thì không được ngọt.
Mẹ Chiếm Đình Đình thấy con gái mình như vậy, vô cùng đau lòng, nhưng sợ con dao găm trong tay Lê Cường nên không dám bước lên, chỉ có thể đứng từ xa khuyên.
Ông bà Chiếm do dự một lúc lâu rồi gọi cho Lê gia, kết quả ba Lê Cường nói ông ấy không quản được thằng con trai này. Cuối cùng, hết cách, bọn họ đành báo cảnh sát.
Chỉ một lúc sau, cảnh sát đến, bởi vì trong điện thoại bọn họ nói Lê Cường có cầm theo dao găm, uy hiếp con tin, nên một đội đặc cảnh được cử tới.
Được rồi, chúng tôi không qua, chỉ để bác sĩ và y tá 120 qua băng bó vết thương được không?
Đội trưởng Đường giơ hai tay lên, ý bảo Lê Cường phải bình tĩnh lại.
Trong phòng khách, 120 đã chuẩn bị ổn thỏa, hai nhân viên cấp cứu đứng bên cạnh, một người trẻ tuổi mặc áo blouse cộc tay, đeo ống nghe trên cổ, người còn lại mặc đồng phục y tá màu xanh, cột tóc đuôi ngựa, vóc dáng không cao, là một cô gái trẻ tuổi.
Tôi thà chết trong tay anh cũng sẽ không đồng ý gả cho anh đâu, anh bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi.
Chiếm Đình Đình trong tình cảnh này, bị kề dao vào cổ, cô ấy cũng sợ run lên, nhưng miệng vẫn kiên quyết không chịu nghe theo, cho dù là tạm thời đồng ý cũng không chịu.
Đình Đình, anh vì em mà chết cũng không sợ, chồng sắp cưới của em có làm được không? Anh đối xử với em tốt như vậy, chúng ta lúc sống không được làm vợ chồng, thì làm một cặp quỷ cũng tốt mà?
Ánh mắt Lê Cường hơi tuyệt vọng, anh ta không hiểu, rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, sao lại thành ra như ngày hôm nay.
Hai người đứng cách cảnh sát một khoảng nhất định, bình tĩnh theo dõi sự việc đang phát sinh trong phòng, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ Chiếm Đình Đình.
Tuy dao găm của Lê Cường chỉ cắt vào tĩnh mạch cổ của Chiếm Đình Đình, nhưng kéo dài thời gian, lượng máu rỉ ra ngày càng nhiều, Chiếm Đình Đình không ngừng run rẩy trong lòng anh ta.
Được, hai người tới đây, băng bó vết thương cho cô ấy.
Cuối cùng, Lê Cường vẫn không đành lòng để Chiếm Đình Đình chết trước mặt mình, anh ta mở miệng nói.
Hai người 120 mang cáng đi từ từ tới gần Lê Cường, đặt cáng xuống đất, chàng trai mặc áo blouse trắng tiếp nhận Chiếm Đình Đình từ tay Lê Cường, đặt trên băng ca, Lê Cường lập tức đi theo, con dao găm vẫn không rời khỏi chỗ hiểm của Chiếm Đình Đình.
Đình Đình, em đừng sợ, anh chỉ nhớ em nên tới thăm em chút thôi.
Lê Cường cầm con dao găm trong tay, cười nhẹ nhàng.
Anh vào đây bằng cách nào, mau đi ra đi, không thì tôi báo cảnh sát đó.
Chiếm Đình Đình trốn ở góc tường, ôm chăn, lớn tiếng nói.
Thím, con không muốn nói gì nhiều, mấy năm nay con đối xử với Đình Đình thế nào, chú thím cũng biết rõ mà. Con không đi đâu cả, sẽ ở đây đợi cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Lê Cường từ tốn nghịch con dao găm trong tay.
Mẹ, mẹ đừng có nói lời vô nghĩa với anh ta, mau báo cảnh sát đi!
Chiếm Đình Đình la to, cô cho rằng Lê Cường chỉ tới hù dọa bọn họ thôi, cảnh sát tới thì chắc chắn anh ta sẽ chạy trối chết.
Ông bà Chiếm cho rằng Lê Cường thấy cảnh sát tới sẽ chạy trốn qua cửa sổ, không ngờ anh ta lại kề dao lên cổ của Chiếm Đình Đình, dẫn tới phòng khách.
Trong phòng khách, chuyên gia đàm phán của cảnh sát tiến hành đàm phán với Lê Cường, từ đầu tới cuối, Lê Cường chỉ có một yêu cầu, chỉ cần Chiếm Đình Đình đồng ý đi đăng ký với anh ta, anh ta sẽ thả ra.
Lê Cường, cậu có tình cảm chân thành với cô ấy, sao cậu lại nỡ để cô ấy chết trong tay mình như vậy? Dù sao đi chăng nữa, còn sống thì còn hy vọng, bây giờ chúng tôi sẽ đi qua đó, giúp cô ấy băng bó vết thương được không?
Đội trưởng Đường đội đặc cảnh nhân cơ hội kêu gọi.
Mấy người không được tới đây, nếu tới đây, tôi và cô ấy cùng chết.
Lê Cường ôm chặt cánh tay Chiếm Đình Đình theo bản năng.
Lê Cường cố chấp, kiên quyết không đ6ồng ý, hai người bọn họ chia chia hợp hợp đã nhiều năm, cuối cùng đến mức hai nhà không qua lại với nhau nữa.
Chiếm Đình Đình quen bạn trai m5ới, hai người vừa đính hôn, cô cho rằng lần này Lê Cường đã hoàn toàn từ bỏ rồi, nhưng không ngờ, buổi sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy anh ta ngồi trên ghế đối diện giường, ngạc nhiên nhìn mình. Cô ấy hét ầm lên, gọi ba mẹ mình tới đây.
Lê Cường cười, không ừ hữ gì liếc mắt nhìn cửa sổ đang mở, nhẹ nhàng nói hai chữ:
Tùy ý.
Lúc hai ông bà Chiếm vào, Chiếm Văn Nham cố gắng giữ bình tĩnh, mời Lê Cường xuống uống trà.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, chàng trai trẻ tuổi xông về phía Lê Cường, hai tay nắm chặt cổ tay Lê Cường, bẻ ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.