Chương 399: Sợ bóng sợ gió


Khóe mắt An Phi đỏ lên, cô mím môi nói:
Tạm thời hết cách rồi, chỉ có thể thử liệu pháp tan sợi huyết, còn hiệu quả thì, haiz...



Tình8 trạng của bác gái mà em đã nói không phù hợp với biểu hiện tắc nghẽn động mạch máu thông thường, bây giờ bác gái cũng chưa bị liệt nửa người, 3chỉ là mất cảm giác hoạt động thôi, sau khi dùng thuốc sẽ khỏi.
Vương Dịch Tường nói một câu mấu chốt.

An Phi là người trong nhà chưa 9tỏ, ngoài ngõ đã tường, hoàn toàn không đứng nhìn nhận vấn đề với tư cách là một bác sĩ, đầu óc cô trống rỗng, bình thường cô hay khuyên người 6khác phải tỉnh táo, nhưng khi chính cô xảy ra chuyện, thì cô lại quên hết cả.
Bé gái được Tô Mi nuôi trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, rất đáng yêu. Cô bé vẫn chưa được một tuổi, miệng lúc nào cũng y y a a không ngừng, người khác không hiểu cô bé đang nói gì, nhưng bản thân cô bé thì thoải mái vui vẻ, cười liên tục.
Cát Phù Dung bế cô bé, yêu thích không nỡ buông, đã lâu rồi bà chưa từng ôm mấy đứa bé như vậy, trong lòng bà thật sự thích.

Bình thường ai giúp con chăm bé vậy?
Cát Phù Dung chơi đùa với cô bé hỏi.

Tắc động mạch giữa não phải, nói vậy là lúc trước mẹ em từng tắc nghẽn mạch máu não, nhưng chính bà ấy cũng không biết, sao có thể vậy nhỉ? Đây là động mạch não, mạch máu thô to nhất trong não mà?
An Phi nhớ lại lời giải thích của chuyên gia mà Vương Dịch Tường thuật lại, cô vẫn nửa tin nửa ngờ.

Trên thế giới không có gì là không thể cả, ít ra đây là lời giải thích phù hợp nhất hiện tại.


Em nhớ lúc còn nhỏ, chắc là lúc em lớp hai, có lần mẹ em ngã từ cầu thang trường học xuống, đầu đập vào một cái túi lớn. Bà ấy nói với em, lúc đó đầu óc choáng váng, không biết gì nữa, đến khi tỉnh lại thì thấy đã được người khác đưa tới phòng làm việc. Vì lúc đó ba em đang đi họp ở ngoại tỉnh, sau đó bà không ngất xỉu nữa nên cũng không đi bệnh viện kiểm tra. Anh nói xem có phải là lần đó không?

Ánh mắt An Phi sáng bừng, sao cô lại quên mất điều này chứ.

Em không dám nghĩ nếu mẹ bị liệt thì em phải làm gì đây. Bình thường nói chuyện với người nhà và bệnh nhân rất dễ bị kích động, đến lượt mình làm người nhà bệnh nhân thì mới hiểu được, khoảnh khắc này cũng không thua gì bị tra tấn. Sau này em phải kiên nhẫn với bọn họ một chút.
Giọng nói của An Phi càng lúc càng nhỏ, vành mắt đỏ lên, trước mắt bắt đầu lờ mờ.
Vương Dịch Tường đứng dậy, ôm cô từ phía sau, cô ngả người ra, dựa vào lòng anh.
Chuyện lần này cũng làm ông sợ không ít, chỉ thấy may mắn là còn sống sau tai nạn.
So với hai bác sĩ trong nhà, Cát Phù Dung bình tĩnh nhất, nằm viện vài hôm, bà tăng thêm mấy ký.
Hôm sau về nhà, đúng lúc cuối tuần, Tô Mi bế bé gái sang thăm hỏi.

Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ, có anh đây mà.


Hay là chúng ta trực tiếp đến Bắc Kinh đi.
Trong lòng An Phi vẫn không yên tâm, hận không thể gặp chuyên gia, lấy đáp án ngay lập tức.

Cơ thể của bác gái không thể đi đường xa được, nếu trên đường đi xảy ra chuyện gì thì sao? Tốt nhất cứ gửi hình MRI đi trước, xem kỹ rồi nói sau, nếu bắt buộc phải tới Bắc Kinh thì chúng ta sẽ nghĩ thêm.
Vương Dịch Tường dịu dàng an ủi.
Vương Dịch Tường cười nói:
Em vẫn còn tin Phật à?


Chỉ cần mẹ em khỏe hơn thì cái gì em cũng tin cả.
An Phi vui vẻ nói, cô vui buồn gì cũng thể hiện hết lên mặt, đơn giản thẳng thắn.

Cái em cần tin không phải là Phật, mà là thuyết vụ lợi.
Vương Dịch Tường bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều hôn lên trán cô.
Anh gửi hình MRI sọ não của Cát Phù Dung cho người bạn đại học của mình, tìm được giáo sư cố vấn khoa Nội Thần kinh nổi tiếng nhất nước. Bạn học vừa nghe anh nói là mẹ vợ, liền bỏ hết việc tự mình chạy tới phòng khám bệnh tìm chuyên gia, đến chiều đã nhận được câu trả lời uy tín, khả năng cao là tắc nghẽn động mạch giữa não phải dẫn tới tuần hoàn quá dồi dào.
Lần này phát bệnh chỉ là do sốc phản vệ dẫn tới thiếu máu não gây ra tình trạng trên, gọi tắt là TIA, không cần phải quá lo lắng, cũng không cần điều trị gì nhiều, nhưng đề nghị phải theo dõi huyết áp, chú ý ăn uống, bình thường phải dùng aspirin chống đông máu.
Nhận được kết quả, An Phi niệm một câu
A Di Đà Phật
.
An Phi nhíu chặt mày cố gắng nhớ lại chuyện cũ, cô muốn tìm ra dấu hiệu cho thấy mẹ từng bị tắc nghẽn mạch máu não.

Tất cả khả năng đều chỉ là đoán thôi, không có bằng chứng, em cũng bớt lo đi.
Vương Dịch Tường cười khổ nhìn cô, bất lực lắc đầu.
Tuy đã được chuyên gia uy tín trả lời, nhưng An Quốc Cường vẫn kiên quyết để Cát Phù Dung ở lại bệnh viện một tuần, phải dùng xong liệu trình thuốc điều trị tắc động mạch máu một tuần.

Đúng vậy, em cũng có hỏi Chủ nhiệm Hàn, ông ấy nói có ha5i khả năng, một là vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, sẽ từ từ trở nặng, thứ hai là mẹ em bị tắc nghẽn động mạch máu giữa não phải. Nhưng mà em cảm thấy lời ông ấy nói không đáng tin tí nào.
An Phi chống tay lên hai gò má, mặt mày ủ ê nói, đôi chân đá trên đất.
Vương Dịch Tường hơi trầm ngâm, anh chưa bao giờ mê quyền lực, mà bản thân anh thì làm về mạch máu nên tự nhiên cũng có suy nghĩ của mình, có khả năng tám chín phần là xuất huyết não.

Ông ấy nghĩ mình là thầy bói à, còn một, hai, ba. Nếu không rõ thì cứ mời chuyên gia Bắc Kinh xuống khám.


Chủ yếu là mẹ Trương Phàm chăm, đôi khi mẹ con cũng sang thăm vài hôm.
Tô Mi vừa dọn dẹp xe đẩy của con gái vừa nói.


Mi Mi, con lấy lại vóc dáng nhanh thật, đứa bé còn chưa được một tuổi mà con đã sắp về lại dáng như lúc sắp kết hôn vậy?



Dì, dì đừng chọc con, con béo hơn lúc trước tận 5 ký đó.


Cát Phù Dung nhắc tới cân nặng, Tô Mi lại thấy buồn bực, cô ấy thật sự rất yêu cái dung mạo của mình, sau khi sinh em bé xong, cô ấy cố gắng khống chế cân nặng, nhưng đáng tiếc lại không có hiệu quả gì.


Lấy lại vóc dáng như vậy, mà nặng hơn 5 ký á.
An Phi mở to mắt nhìn, trong mắt cô, đúng như những gì mẹ nói, dáng vẻ của Tô Mi không chút gì giống như đã kết hôn cả, vòng eo nhỏ nhắn, cơ thể cân xứng, kiểu thiếu nữ dịu dàng, đột nhiên trở thành phụ nữ.


Lúc sinh con bé tớ mập hơn trước 10 ký, bây giờ con bé vẫn chưa cai sữa nên tớ không dám giảm quá nhanh.
Tô Mi đưa tay sờ bàn chân mập mạp của con gái, cười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.