Chương 404: BỊ CẮN NGƯỢC
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1235 chữ
- 2022-02-07 12:38:52
Chàng trai vừa hai mươi, cơ thể hơi gầy, đầu trọc, cao khoảng 1m75, khoác một cánh tay lên vai cảnh sát Hàn, cánh tay còn lại ôm bụng d8ưới, trên trán đổ đầy mồ hôi, khom lưng, bước đi tập tễnh, hình như bị thương nặng.
Bác sĩ An, cô mau khám cho cậu ta đi, cậu3 ta nói bị đau bụng.
Cảnh sát Hàn dìu chàng trai ngồi xuống giường, rồi nói với An Phi.
Được, đây là bạn anh à?
An Phi vừa 9đáp vừa hỏi.
Cô gái kia chạy đi rồi nên anh cũng không làm rõ được đúng không?
An Phi lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt.
Cảnh sát Hàn im lặng, anh ta là cảnh sát giao thông, bình thường chỉ phụ trách duy trì trật tự giao thông, còn mấy vụ án trị an thì thật sự không xử lý được. Cũng đừng nói là cảnh sát, cho dù là một chàng trai hừng hực khí thế, nhìn thấy cô gái độc thân bị cướp cũng sẽ đứng ra. Vậy nên anh ta không hối hận với sự lựa chọn lúc đó của mình.
Alo, 110 à? Tôi bị người ta đánh, muốn báo cảnh sát. Đúng, bây giờ tôi đang ở khoa Cấp cứu bệnh viện nhân dân, các anh mau tới đây đi, đừng để kẻ đánh người chạy thoát.
Không phải.
Khuôn mặt cảnh sát Hàn lúng túng, né tránh nói.
Đi lấy số, lập bệnh án trước đi, lát kiểm 6tra sẽ cần dùng tới.
Tống Minh Minh đứng dậy hướng dẫn cảnh sát Hàn đi đóng tiền.
Cảnh sát Hàn đứng ở quầy phân khoa, nhìn nơ5i đóng tiền, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, nháy mắt với An Phi, ra hiệu cho cô ra ngoài phòng cấp cứu.
Sao thế? Có tình hình gì đặc biệt à?
An Phi nhanh chóng bước ra hỏi.
Cảnh sát Hàn hơi do dự mở miệng:
Bác sĩ An, lúc tôi vừa mới tới ca trực, tên nhóc này là tên cướp tôi bắt được, lúc đó tôi rất tức giận, đá cậu ta một cái, kết quả cậu ta bắt đầu nằm lì dưới đất không chịu dậy, nói là đau bụng muốn chết, phải đến bệnh viện khám. Phiền cô xem giúp, cậu ta đau thật hay giả vờ?
An Phi sửng sốt hỏi:
Cảnh sát giao thông mà cũng phụ trách bắt tội phạm nữa à?
Bác sĩ chết hết rồi à? Tôi đau muốn chết rồi mà cũng không ai quan tâm!
Tên kia bắt đầu nổi giận ở phòng cấp cứu.
Các cô muốn trị thế nào thì trị, tôi tin sẽ có lẽ phải.
Cảnh sát Hàn hận tới ngứa răng, nhưng giờ cũng hết cách với tên này, đành phải trầm mặt đi đến quầy đăng ký đóng tiền.
Tiểu Minh, cậu ta bị ngoại thương, gọi anh Viễn tới đây.
An Phi vừa nói vừa về phòng cấp cứu.
Cô cảm thấy, chắc chắn trong lòng cảnh sát Hàn bây giờ có một nghìn từ
mẹ nó
lướt ngang, hận không thể kéo tên này ra ngoài đánh một trận nhừ tử.
Tôi đi đóng tiền.
Cảnh sát Hàn thở dài, đứng dậy đi đóng tiền.
Lúc Tống Minh Minh dẫn bọn họ tới phòng CT kiểm tra, 110 đến, An Phi nói rõ đầu đuôi câu chuyện với bọn họ, cảnh sát 110 nghe xong dở khóc dở cười, ngồi đợi cùng với bọn họ.
Trong phòng cấp cứu, tên kia nằm co người trên giường giống con tôm, thấy An Phi đi vào, hùng hồn đòi truyền dịch.
Bác sĩ khoa ngoại đang phẫu thuật, sẽ tới ngay bây giờ, cậu bị thương, không thể tùy tiện truyền thuốc giảm đau được.
An Phi kiên nhẫn giải thích với cậu ta, nhíu mày.
Lúc vào cửa, tên kia nghe thấy An Phi và cảnh sát Hàn chào hỏi nhau, biết bọn họ quen nhau, An Phi không khám cho cậu ta, cậu ta càng yên tâm hơn, vậy nên không tiếp tục làm loạn nữa.
An Phi sợ ngây người, cái tên này báo cảnh sát ngay trong phòng cấp cứu là đang tự tìm đường chết à? Cậu ta ăn cướp bị cảnh sát bắt, còn đi báo cảnh sát nữa à?
Không chỉ cô, mà cả cảnh sát Hàn cũng sợ ngây người, tình huống gì vậy?
Cảnh sát Hàn, anh...
An Phi không biết phải nói gì mới tốt, bệnh viện có camera, bây giờ chắc chắn cảnh sát Hàn không thể chạy được rồi, nhưng ở lại thì có thể sẽ là một việc vô cùng xấu hổ.
Cảnh sát giao thông cũng là cảnh sát, đã là cảnh sát thì phải có trách nhiệm bắt tội phạm.
Cảnh sát Hàn cười khổ nói.
Lúc anh ta trực ca đêm nay, đúng lúc gặp phải tên này đang giật túi của một cô gái, anh ta xông lên đá một cước, lúc đó tên này té xuống đất, cô gái đứng dậy bỏ chạy.
Kết quả, tên nhóc lại nằm lì dưới đất không chịu đứng lên, kiểu gì cũng nói là anh ta đá mình bị thương, muốn tới bệnh viện khám, nếu không cậu ta sẽ kiện anh ta xài vũ lực.
Một lúc sau, nhóm người đã quay lại, kết quả kiểm tra khoang bụng cho thấy bên trong có tích dịch.
Nghiêm trọng không?
Cảnh sát 110 và cảnh sát Hàn hỏi Lục Viễn, dù sao bệnh bộc phát nặng cần phẫu thuật và tạm thời theo dõi cũng là hai khái niệm khác nhau.
Rất khó nói, cần phải theo dõi, nếu lượng dịch bên trong tiếp tục tích nhiều, có khả năng trực tràng sẽ bị vỡ, cần phẫu thuật điều trị, nếu không tăng thêm, bệnh tình thuyên giảm thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả.
Lục Viễn nhìn chằm chằm tấm hình CT bụng trên bảng đèn, do dự nói.
Lục Viễn làm xong công việc trong tay bèn nhanh chóng đi qua, kiểm tra cẩn thận cho tên kia, lúc sờ nắn khám bụng, tay anh ta vẫn chưa đụng tới bụng, cậu ta đã bắt đầu rên đau, vẻ mặt vô cùng khoa trương.
Lục Viễn bất lực lắc đầu, chỉ định CT toàn bộ bụng, xét nghiệm máu thường quy, sinh hóa máu.
Cảnh sát Hàn, anh đi đóng tiền hay là đợi 110 tới báo với người nhà bọn họ, bây giờ chỉ tiêu của cậu ta rất ổn định, không phải là tình huống khẩn cấp.
An Phi cầm giấy chỉ định cẩn thận hỏi.
Cảnh sát, tôi bị anh ta đánh, các anh phải phân xử cho tôi, cảnh sát không được bao che nhau. Tôi sắp chết rồi, mau thông báo với người nhà tôi đi, nếu không bọn họ sẽ không được gặp mặt tôi lần cuối.
Tên kia khản giọng gào, giọng nói thảm thiết.
Điện thoại cậu trong tay cậu, cậu gọi báo cảnh sát được mà không báo cho người nhà được à?
An Phi không nhịn được châm chọc.
Tên kia ngây người một lúc rồi tức giận nói:
Đã trễ thế này rồi, người nhà tôi chắc đã đi ngủ hết rồi, không nhận điện thoại đâu.
Chỉ trong chốc lát, người nhà đứng vây xem hóng chuyện bên ngoài phòng cấp cứu, tên kia thấy có người đứng vây xem, càng cố to tiếng hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.