Chương 405: MỜI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1310 chữ
- 2022-02-07 12:38:50
Cảnh sát Hàn im lặng, An Phi nói đúng, lúc đó đoạn đường hẻo lánh, lại không có camera giám sát, chắc chắn đây cũng là nguy8ên nhân mà tên kia chọn làm địa điểm gây án.
Nếu cậu ta chạy trốn, ngày mai 110 tới, không tìm thấy người, chắc v3ụ án sẽ bị xóa bỏ, cậu ta cũng không bám lấy anh nữa.
Sáng hôm sau, lúc An Phi tới phòng theo dõi, phát hiện cả tên kia và cảnh sát Hàn đều biến mất, hỏi Triệu Lam thì chị ấy nói, nửa đêm, chàng trai vô cùng đau, sợ bệnh tình trở nặng nên đã đến phòng phẫu thuật kiểm tra khoang bụng.
Giao ca, thăm phòng xong, An Phi mới thấy Lục Viễn từ phòng phẫu thuật đi ra.
Trước ca phẫu thuật, Lục Viễn có đến tìm người nhà để nói chuyện, thấy người nhà lớn tiếng trách mắng anh ta, anh ta im lặng ngồi. Đến khi ca phẫu thuật kết thúc, lúc làm thủ tục nhập viện thì không thấy cảnh sát Hàn đâu cả.
An Phi đến phòng giám sát đi dạo một vòng, không thấy cảnh sát Hàn ở cửa, nhưng lại thấy cảnh sát 110 được đồn phái tới tối qua đang hỏi tình hình với người nhà.
Sau khi hai người tiến tới với nhau, anh chưa từng dẫn cô đi tham gia họp lớp, hai người chỉ cùng nhau đi tụ tập với bạn bè và đồng nghiệp, lần này có gì đặc biệt à?
Không phải anh không thích em đi họp lớp cùng sao? Sao tự nhiên đổi ý rồi?
An Phi cố gắng bình tĩnh hỏi, nhưng thực ra trái tim đã đập như trống.
Hàn Băng đã về.
Không phải là mùng một tháng Năm cô ấy không kết hôn nên trở về để đeo bám anh đó chứ.
Cô cười rạng rỡ, nhưng anh lại nghe ra sự ghen tuông đầy trời.
Cô vội vàng gọi điện cho Vương Dịch Tường:
Anh đã đọc tin trên mạng chưa? Liên lạc với cảnh sát Hàn chưa?
Cậu ấy tạm thời bị đình chỉ rồi.
Giọng nói khàn khàn của Vương Dịch Tường từ điện thoại truyền tới.
Trong lớp anh có bạn nào là đại gia à?
An Phi ngạc nhiên.
Trường trung học của bọn anh rất nổi tiếng, lớp bọn anh lại là lớp nổi tiếng nhất khối, trong lớp có hơn 30 người. Thành tích của Hàn Băng không nằm trong top 10, bây giờ cô ấy đang làm việc ở Viện Khoa học. Vậy nên mọi người đều là người thành đạt, một hai người giàu thì có gì khó đâu?
Anh ấy sẽ không sao chứ?
Có lẽ là không sao, em mệt mỏi cả đêm rồi, về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ liên lạc lại với cậu ấy, để xem có thể giúp cậu ấy được gì không.
Vương Dịch Tường hơi trầm ngâm nói.
Mọi người chỉ thấy bây giờ tên kia rất thảm, nằm trong phòng giám sát, mạng sống đang bị đe dọa, nhưng không ai tin cậu ta là gieo gió gặt bão.
An Phi cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu cảnh sát Hàn nhìn thấy thông tin này, anh ta còn dám nói không hối hận nữa không?
Anh im lặng, có lẽ bây giờ anh nói gì cũng sai.
Ngày mai khi nào, trưa hay tối.
An Phi không thấy anh nói gì lúc lâu, nên thử hỏi.
Người nhà của cậu ta có tới không?
An Phi hỏi thêm.
Tới rồi, bệnh nhân phẫu thuật xong thì được chuyển sang phòng giám sát cấp cứu rồi, người nhà chắc là đang ở ngoài cửa phòng giám sát.
Đến khi An Phi ngủ dậy, mở điện thoại lên mạng, nhìn thấy tin tức bất lợi với cảnh sát Hàn trên một diễn đàn, mọi người ào ào bình luận, tất cả đều là những lời chỉ trích.
Có người nói anh ta ỷ thế hiếp người, có người nói anh ta cố ý đánh người, mắng chửi vô lý...
Cô dọn đồ đi ra, về nhà với Vương Dịch Tường, trên đường cô kể lại chuyện tối qua cho anh nghe.
Vương Dịch Tường và cảnh sát Hàn là bạn bè, nghe xong, anh không khỏi lo lắng, lập tức gọi điện cho anh ta, nhưng không kết nối được, đã tắt điện thoại.
Tôi biết là cô muốn tốt cho tôi, nhưng mà tôi sẽ không để cậu ta đi đâu, phải trái đúng sai cũng sẽ có lúc rõ ràng thôi.''
Khuôn mặt trẻ tuổi của cảnh sát Hàn kiên nghị, làm An Phi cảm thấy vừa lạ vừa quen.
An Phi thở phào nhẹ nhõm, rất đúng, trong những lúc quan trọng, khả năng là phải ưu tiên cho cá nhân, tổ chức cần phải giải thích và bảo vệ.
Mọi chuyện sẽ được điều tra rõ ràng thôi, cảnh sát sẽ không vu oan người tốt đâu, cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ người xấu nào.
Vậy anh cảnh sát đưa cậu ta tới đâu rồi?
Trong lòng An Phi có dự cảm xấu.
Lúc đi ra không thấy đâu, nhưng người nhà cũng không thân thiện với anh ta.
Hả, đơn vị bọn họ có biết nói lý không vậy.
An Phi lên giọng, trong lòng tức giận.
Lúc trước khoa Cấp cứu gặp chuyện, chẳng phải bệnh viện cũng đình chỉ Tiêu Tiêu trước sao? Đây là để bảo vệ cậu ấy.
Vương Dịch Tường giải thích.
An Phi nhớ có lần đã đi tới đảo giữa hồ với anh một lần, cơ sở và mùi vị đương nhiên là hàng đầu, còn giá sợ là phải vượt qua hàng đầu.
Nếu em cứ ghen tuông như vậy, thì không đi cũng được, đỡ phải để người khác chê cười. Mời khách là người khác, không phải là vợ chồng Hàn Băng.
Giọng nói lười biếng của anh từ loa truyền qua, mang theo tiếng cười bất đắc dĩ.
Cậu ta trốn đi để tránh tầm mắt của anh thôi, chưa chắc sẽ không đến bệnh viện khác với người nhà để khám bệnh đâu. Vả lại, chỉ cần cậu ta tự ý bỏ đi thì tất cả hậu quả đều không liên quan gì tới anh cả.
An Phi cảm thấy anh ta cố chấp.
An Phi phì cười, những lời Vương Dịch Tường nói giống hệt mấy lời thoại kinh điển trong phim Hồng Kông.
Ngày mai nghỉ làm thì đi họp lớp trung học với anh đi.
Trong điện thoại, Vương Dịch Tường đột nhiên nói.
An Phi an ủi nhìn anh ta, hai người không gặp nhau nhiều lắ9m, nhưng cô cảm thấy cảnh sát Hàn là một người ngay thẳng, có thể sẽ không nghĩ quá nhiều, vậy nên mới khuyên nhủ anh ta m6ột chút. Trong mắt cô, khả năng cao tên kia sẽ nhân cơ hội để bỏ trốn.
Rốt cuộc là cậu ta có sao không?
Cảnh sát5 Hàn nhíu mày.
12 giờ trưa, đảo giữa hồ.
Đúng là người thành phố về, ra tay cũng khác biệt.
Tình hình thế nào rồi?
Ruột kết có một vết rách nhỏ, tình hình không ổn, bây giờ có biểu hiện viêm màng bụng cấp tính, nếu nghiêm trọng thì có khả năng sẽ xuất hiện cơn sốc ngộ độc, sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Lục Viễn vừa tháo khẩu trang vừa nói.
Sao vậy được, cô ấy dẫn theo chồng về, coi như là về thăm thôi.
Hừ, cứ tưởng mình là nương nương ấy, mà còn thăm với nom.
Lúc nãy bác sĩ Lục cũng đã nói rồi, còn cần phải theo dõi, không thể loại trừ khả năng bị thủng và vỡ ruột.
An Phi không dám đảm bảo với anh ta là không có việc gì.
Vậy nếu cậu ta bỏ đi, chẳng phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.